Khoảng cách tình yêu
Posted at 27/09/2015
843 Views
Cậu càng không có cơ hội thứ hai để bắn lại, cậu không có bất cứ cái gì khác ngoài lòng tin. Tin rằng mình làm được, tin rằng cậu có thể cứu được em gái mình.
- Anh cần bao lâu để chuẩn bị – Cô ta lướt nhẹ ngón tay qua môi của Bảo Nam cợt nhã hỏi.
- Làm ngay bây giờ đi – Bảo Nam khẽ nghiêng đầu tráng ngón tay của cô ta lạnh lùng đáp.
Cô ta liền ra hiệu cho tên kia, hắn ta liền hất đồng tiền lên trên không trung. Đồng tiền bay lên trên cao, tất cả mọi người đều ngước mắt nhìn theo sự bay lên và rơi xuống của đồng tiền
Bảo Phương gần như nín thở nhìn theo đồng tiền.
- Pằng
Cả giang phòng kho hàng đó đều trấn động, âm thanh kim loại va đập với viên đạn vang lên ngay lức hai vật ma sát nhau, một tia lửa phát ra ngay bên mặt tên kia. Viên đạn đã chạm vào động tiền ngay khi nó dừng lại ở nơi cao nhất có thể và chuẩn bị rơi xuống, ngay tầm mắt tên kia.
Mọi người nhìn viên đạn và đồng tiền văng ra xa rồi rơi xuống, sau đó quay sang Bảo Nam, cậu vẫn đứng im lặng với tư thế cầm súng bình tĩnh đến dứt khoát.
Bảo Phương nhẹ nhỏm thở phào.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn cậu, lát sai cô ả kia mĩm cười thong thả bước đến gần Bảo Nam vỗ tay bốp bốp….
Bảo Nam lập tức chỉa súng về phía cô ta ra lệnh:
- Thả em gái tôi ra.
Cô ta vẫn bình thàn mĩm cười nói:
- Điều kiện không bao gồm sẽ thả em gái anh ra. Súng này chỉ có một viên đạn duy nhất mà thôi. -
Nói rồi cô ta nghéo tay lấy lại khẩu súng trên tay Bảo Nam, sau đó cô ta nhẹ giọng bảo – Em không hề cảm giác thấy súng của anh run một khắc nào cả. Anh vẫn phong độ y như hồi chúng ta gặp nhau.
- Làm thế nào cô mới chịu thả em gái tôi ra – Bảo Nam tức giận hỏi, cậu kìm nén ý nghĩ muốn đấm cho cô ả một cái.
- HK chỉ có một điều kiện thả người mà thôi, đó là trở thành những sát thủ dưới trướng bọn tôi – Cô ta nghiêm túc đáp.
Bảo Nam im lặng không đáp, vẻ mặt sa sầm xuống.
- Không thể chấp nhận, anh à, tuyệt đối không thể đồng ý với cô ta – Bảo Phương hét lên.
Bảo Nam quay mặt nhìn sang em gái, vẻ mặt đầy đau khổ.
- Nếu anh không đồng ý thì em gái anh vĩnh viễn không thấy ánh sáng, tất nhiên con bé sẽ không chết, nhưng những điều chờ con bé đến còn đáng sợ hơn – Cô ta buông lời đe dọa.
- Mặc kệ em, cứ để bọn chúng giết chết em đi – Bảo Phương lắc đầu hét lên, cô không muốn Bảo Nam giết người, cô không muốn anh sống trong đau khổ hối hận.
Bảo Nam nhắm mắt im lặng, trong lòng hỗn loạn vô cùng.
- Anh đã hứa với em, tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp mà – Bảo Phương cố gắng thay đổi ý nghĩ cứu mình của Bảo Nam.
Nước mắt rơi nhoạt nhòa trên gương mặt cô khiến Bảo Nam thấy đau đớn vô cùng. Cậu không thể để Bảo Phương chết, cậu quay sang cô ả kia gật đầu nói:
- Tôi đồng ý thực hiện yêu cầu của cô, hãy thả em gái tôi ra.
- Không …đừng mà….- Bảo Phương gào lên, cô vùng đứng dậy nhưng không thể nào đứng được, cô càng vùng vẫy muốn thoát ra thì càng làm cho dợi dây trói cô cọ vào da cô bỏng rát.
Bảo Nam thấy đau lòng, ghiến răng nói:
- Tôi đã đáp ứng cô, hãy thả em gái tôi ra.
- Chỉ chờ khi chúng ta thực hiện vụ ám sát thành công và rút khỏi đây thì em gái anh sẽ được thả ra – Cô ta cười hài lòng đáp – Bây giờ hãy đưa em gái anh đến nơi khác thoải mái hơn ở cái nhà kho tồi tàn này, đi nào – Cô ta hất đầu ra lệnh.
Một tên đô con bèn mở cửa ra sẵn, không ngờ khi hắn vừa mở ra liền giơ hai tay lên đầu rồi lùi lại phía sau.
Sau đó yếu ớt kêu lên:
- Kesha
Cô ả liền lặp tức quay đầu nhìn về phía tên đó rồi chuyển tia nhìn về phía người đàn ông mái tóc hoa râm mặc bộ vest xám chĩa súng vào đầu tên kia, thì trừng mắt nhìn một cái rồi chuyển qua thái độ khinh thường cười nhạt nói:
- Bác Lap, lâu quá rồi không gặp
- Lâu không gặp , Kesha – Người đàn ông thủng thẳng bước vào hướng sang Kesha cười cười đáp rồi nói thêm – Cháu và mẹ cháu lâu nay vẫn khỏe chứ?
- Vẫn khỏe, cám ơn bác quan tâm – Kesha nhếch môi cười đáp.
Ngay lúc này hai tên thủ hạ của cô ả đã móc súng ra chĩa về phía Lap và hai người đang từ từ bước vào phía sau ông ta. Kesha vừa nhìn thấy hai người phía sau Lap thì hét lên ra lệnh:
- Dừng tay.
Bảo Phương và Bảo Nam cùng kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ của người phía sau Lap.
Bảo Nam không ngờ cái cậu nhóc mà mình mới vừa gặp lần trước lại có lai lịch ghê gớm đến vậy.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Phong bước vào, trái tim Bảo Phương đập rộn lên. Cô đã nghĩ, Lăng Phong sẽ không thể nào tìm thấy cô, cậu đã mất dấu cô, vậy mà vào thời khắc cô tuyệt vọng nhất thì cậu lại đến. Sự vui mừng khiến cho hô hấp của cô tăng nhanh, cảm gíac như vừa thoát khỏi bóng tối.
Kesha bước tới với dáng vẻ khá ỏng ẹo cười tít cả mắt nói:
- Ồ, thì ra là hai em trai Mar và Jay. Lâu quá không gặp, chị rất nhớ hai cưng.
Cô ta đưa tay lên định vuốt má Lăng Phong nhưng đã bị cậu đưa tay gạt ra, nhưng dường như cô ả không có chút phật ý nào mà còn nhìn Lăng Phong thích thú (toàn một lũ biến thái > “ <)
Lăng Phong khi bước vào, ánh mắt hướng về phía Bảo Phương thấy trên mặt cô vươn đầy nước mắt thì đau lòng vô cùng. Đến khi nhìn thấy những vết hằn đỏ trên tay cô thì giận run người, nhưng cậu cố kìm nén lại chờ Lap xử lí.
Cô ả quay sang nhìn Lap hỏi:
- Chú Lap, chú dẫn hai học trò cưng đến đây làm gì vậy – Cô ả quay sang Lap giả vờ hỏi.
- Cứu người – Lap thẳng thắn đáp – Ta muốn dẫn cô bé đó đi.
- Được, cứ việc dẫn cô bé đi, dù gì thỏa thuận cũng đã xong – Kesha nhún vai đáp.
- Không! Mặc kệ cháu, xin bác hãy giúp anh trai cháu – Bảo Phương hét lên.
Lăng Phong lúc này mới chú ý đến sự có mặt của Bảo Nam, quả đúng như Jay đã nói mục tiêu của cô ả Kesha khi bắt Bảo Phương là vì Bảo Nam.
Lap cũng nhìn thấy Bảo Nam, ông vẫn nhận ra gương mặt này, cũng như Lăng Phong và Jay, ông cũng muốn thu nhận Bảo Nam là đệ tử của mình, bởi vì khả năng nhắm bắn có thể nói là thiên tài của cậu.
- Chị Kesha vẫn thích những cậu trai trẻ nhỉ? – Jay cười nhìn Bảo Nam rồi nói.
- Đúng vậy – Kesha không thèm phụ nhận mà thản nhiên đáp – Mà phải là những chàng thiếu niên có khả năng thiện xạ mới được. Tiếc là hai cưng đã là đệ tử của Lap nếu không chị nhất định bắt hai cưng về tổ chức chị.
- Ta muốn đưa luôn thằng bé kia đi – Lap bỗng nói xen vào.
Gương mặt tươi cười của Kesha bỗng sầm xuống, nhìn Lap nói:
- Chú Lap, chú muốn cùng cháu kết thúc dứt điểm à. Bọn cháu đã nhường cho chú cả Mar và Jay rồi, bây giờ chú cũng muốn dẫn theo cậu nhóc này à. Chú thật là tham lam quá đó.
- Kesha, cháu phải biết là cháu và tổ chức mình đáng giá thế nào. Có muốn chú kể từng năm và số lượng người bị tổ chức cháu ám sát hay không. Hình như có vài lãnh đạo cấp cao của các nước thì phải….Cho nên mới nói, tất cả các nước và Interpol rất hứng thú với thông tin cháu hiện đang trú ngụ ở Việt Nam lắm đó. Và chú đã nhanh chóng tìm ra cháu thì dù cháu trốn ở đâu đi chăng nữa cũng sẽ bị chú tìm ra ngay lập tức thôi – Lap cười đe dọa.
- Ok, nể tình chú là bạn cũ của mẹ cháu, chúng ta chơi một trò chơi để xem thiên tài mà cháu tìm được và thiên tài do chú đào tạo ra ai hơn ai nha.
- Cháu muốn chơi thế nào – Láp vừa nói, ngón ta siết nhẹ lên cò súng, lập tức cái tên bị ông chĩa súng vào đầu ngã xuống nhưng lại không hề thấy vết đạn hay âm thanh nào của súng cả.
Kesha thấy thủ hạ ngã xuống thì hơi giận nhưng không để lộ ra sắc mặt, nhìn Lăng Phong đáp.
Chẳng biết từ đâu chị ta lấy ra 3 đồng xu kẹp ở mấy ngón tay đưa lên nói.
- Cháu sẽ tung ba đồng trên đỉnh đầu của cậu ấy – Ả chỉ về phía Bảo Nam – Trước khi ba đồng xu này chạm đất, phải bắn trúng cả ba, nhưng chỉ được bắn đúng 3 viên đạn thôi. Nếu như Mar có thể bắn trúng cả ba trước khi chúng rơi xuống thì cháu sẽ tha cho Hoàng Bảo Nam vĩnh viễn, còn nếu không thì cả Mar và Jay đều là người của cháu. Thế nào….
Lap không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Lăng Phong rồi lùi sang một bên.
- Hoàng Bảo Nam, cậu bắt buộc phải đứng im, nếu không em gái cậu sẽ là người thay thế cậu – Kesha quay sang Bảo Nam đe dọa.
- Đúng là điên rồi, chị cố tình gây khó dễ – Bảo Phương hét lên đầy kích động và sợ hãi, dường như đây là lần kích động lớn nhất trong cuộc đời của cô – Làm sao có thể bắn ba đồng xu trên không mà không bắn trúng anh Bảo Nam chứ. Nếu chị muốn giết người thì cứ giết tôi đi.
- Bảo Phương..- Bảo Nam hét lên để kìm giữa tâm trạng kích động của Bảo Phương rồi cậu từ từ đứng ra khoảng trống của kho hàng.
- Anh à…không được đâu, chị muốn gì chứ, xin chị hãy tha cho anh ấy đi – Bảo Phương tuyệt vọng cầu xin.
- Bé cưng à, người Việt Nam các em có câu:” Ăn không được thì phá cho hôi”, nếu không có được Hoàng Bảo Nam thì đành diệt cậu ấy đi – Kesha nhếch môi với ánh mắt đầy đáng sợ nói.
Bảo Phương chết lặng khi nghe Kesha nói như vậy, cô đã mất đi cha, bây giờ cô cũng sắp mất đi anh trai.
Lăng Phong bước nhẹ nhàng đến trước mặt Bảo Phương, móc chiếc khăn tay trắng sạch không một hạt bụi nào lau nhẹ nước mắt cho cô. Lúc trên đường đến đây, cậu sợ hãi vô cùng, sợ rằng sẽ không thể nhìn thấy cô.
- Đứng lo lắng, hãy tin tưởng ở anh – Lăng Phong khẽ thỉ thầm.
Bảo Phương cảm nhận được đôi mắt tự tin cùng hơi thở mang sự ấm áp khiến người ta an tâm của Lăng Phong thì bất giác gật đầu.
Lăng Phong lập tức đứng phắt dậy nhìn Kesha nói:
- Kesha, tôi chấp nhận trò chơi của chị, nếu tôi thắng, chị mãi mãi không được tìm đến hai anh em của họ nữa.
- Không thành vấn đề – Kesha gật đầu rồi đến gần Bảo Nam.
Lăng Phong cũng đứa thẳng người, ta siết chặt cây súng trong tay mình từ từ giơ lên cao về phía bảo Nam. Kesha liền thảy ba đồng xu lên cao. Bảo Nam khẽ nhắm mắt chờ đợi, chỉ cần Bảo Phương không sao, cậu chấp nhận để số phận đưa mình đi theo con đường nó muốn.
Bảo Phương sợ hãi muốn nhắm mắt lại nhưng lại không tài nào rời mắt được bàn tay cầm súng đưa lên đầy dứt khoát kia. Dáng người cầm súng đầy mạnh mẽ và dứt khoát kia khiến cho hô hấp vá mạch đập của bảo Phương ngường lại cho đến khi vang lên ba tiếng súng ầm ĩ rền dài dội vang khắp kho hàng này.
Tia lửa từ tay của Lăng Phong lóe lên mang theo một làn khói có mùi tuốc súng nồng nặc.
Ba đồng xu rơi bị ba viên đạn đưa đi nơi khác mà Hoàng Bảo Nam không hề mất một sợi tóc nào.
Ngay đến Bảo Nam cũng kinh ngạc mở bừng mắt ra nhìn theo một đồng xu đã bị viên đạn làm méo rơi xuống đất mà vẫn không ngừng xoay vòng. Ba phát súng đều nổ trên đỉnh đầu của cậu, cậu chưa từng luyện tập kiểu bắn này. Thật không ngờ một cậu nhóc như vậy mà có bản lĩnh đến thế chứng tỏ người đàn ông tên Lap kia rất đáng sợ mới có thể đào tạo ra hai đệ tử như thế.
Sau vài giây kinh ngạc, Bảo Nam quay sang Lăng Phong hỏi:
- Làm sao cậu có thể làm được như vậy.
- Vấn đề là ở sự tự tin của chính cậu – Lap đột nhiên lên tiếng trả lời thay Lăng Phong – Chỉ cần cậu tự tin, cậu sẽ làm được
Lăng Phong đã cất súng rồi chạy đến cởi trói cho Bảo Phương, ánh mắt cô bé lúc này là vô vàng cảm kích cùng thán phục nhìn Lăng Phong không chớp mắt.
Lăng Phong cởi trói cho Bảo Phương xong thì ôm chầm lấy cô siết chặt. Bảo Phương lúc này mới thấy toàn thân của Lăng Phong run lên, bàn tay đặt trước ngực Lăng Phong níu chặt áo cậu. Lăng Phong thì thầm bên tai cô:
- Anh đã rất sợ mình không đến kịp...