XtGem Forum catalog

Chạm môi

Posted at 27/09/2015

218 Views


( - Tham gia viết bài cho tuyển tập "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
"Tình yêu – có lúc chỉ là kí ức của một người..."
Quan niệm về tình yêu của mỗi người là một cuốn tiểu thuyết do chính bản thân họ làm tác giả. Họ thích quan niệm này và bài xích quan niệm khác, điều quan trọng là họ chỉ tôn sùng duy nhất một quan niệm của bản thân mình. Họ luôn nói "Tình yêu muôn màu muôn vẻ" nhưng điều họ làm và nghĩ đôi khi lại ích kỷ tới ngu ngốc.
***

Tôi quen Minh từ năm nhất Đại học. Cậu ấy lớn hơn tôi một tuổi, cao gầy và không hề đẹp trai. Cậu ấy giống như thành phần cộng sinh trong một nhóm xã hội xung quanh mình. Không tiếp xúc, không nói chuyện, không tham gia, không gì cả! Ngày ngày cậu ấy lầm lũi tới lớp rồi lại lầm lũi ra về, sự im lặng tới bất thường của Minh thường trở thành nhân vật chính cho những câu chuyện tếu táo, trêu đùa và là những thứ xấu xí ở trong lớp.
Tôi nhớ có một lần lớp tổ chức hoa khôi hoa hài gì đó. Dĩ nhiên tôi chẳng có cái vinh dự đứng trước mặt gần bảy chục con người để vẫy tay tươi cười rồi cảm ơn cảm huệ "vì đã cho tớ có được giải thưởng cao quý này!". Cái khiến tôi chú ý hơn là trò lố của lũ thanh niên hai chục tuổi đầu còn thích chơi trò nhạo báng người khác. Chúng mở cuộc bình chọn cho "Nhân vật không ai muốn ngồi cạnh nhất". Số phiếu áp đảo chẳng đoán cũng biết thuộc về Minh. Cậu ấy cúi gằm mặt xuống bàn, hí hoáy viết viết gì đó vào cuốn sổ bìa nâu mà cậu coi như vật báu. Cậu ấy mặc kệ cái không khí ồn ào nhốn nháo, cười nhạo chê bai của mọi người. Khi kết quả được công bố, mọi người ồ lên vui sướng còn hơn lúc công bố hoa khôi. Minh nhét cuốn sổ vào cặp, cúi gằm mặt bước ra khỏi lớp. Cô nàng tân hoa khôi vỗ vai tôi:
- Này Hân, cậu không bỏ phiếu sao?
- Cậu ấy có bỏ phiếu thì cũng có thay đổi được vị trí của bạn "Minh thần thánh" không? – Một tràng cười rũ rượi lại vang lên.
Tôi đứng dậy, đeo cặp, nói với tân hoa khôi:
- Nếu bắt buộc phải bỏ phiếu thì tớ sẽ điền tên của cậu thay vì tên của Minh.
Nói rồi tôi cũng bỏ đi, để lại đằng sau mấy chục cái đầu lúc nhúc trơ lì không chịu phát triển.
...
Tôi gặp Minh ở bến xe bus, lẳng lặng theo cậu ấy lên xe rồi ngồi phía sau. Minh xuống xe, tôi cũng xuống xe. Minh ngồi xuống điểm chờ, tôi cũng ngồi bên cạnh cậu ấy. Minh quay sang nhìn tôi, chắc cậu ấy thấy tôi kì quặc lắm. Có lẽ cậu ấy sẽ hỏi tôi một câu gì đó đại loại như: "Tại sao cậu đi theo tôi?"
Tôi mỉm cười, Minh hỏi, nhưng không phải câu hỏi tôi đã nghĩ:
- Tại sao cậu không bỏ phiếu?
- Sau khi cậu về thì tớ đã bỏ phiếu rồi.
- Cho tớ?
- Không.
Chúng tôi đơn thuần chỉ là những đứa nhóc đang lớn, đang tập cho cái đầu mình suy nghĩ chín chắn hơn. Những đứa nhóc đang lớn có lòng tự ái cao ngất, có cái sĩ diện như quả bong bóng, chạm nhẹ cũng nổ lanh tanh bành. Tôi nghĩ một người như Minh có quá nhiều lý do để "phát nổ" hàng ngày nhưng cậu ấy lúc nào cũng thây kệ mọi thứ. Tưởng chừng như chẳng có điều gì làm phiền được đến cậu ấy. Tôi nhớ cũng có lúc tôi phát điên lên vì cái thái độ dửng dưng ấy rồi gào lên với Minh:
- Cậu cứ để cho chúng nó coi thường mình như thế được à?
Minh nói, cậu ấy không đủ thời gian để sống cho những ích kỉ của người đời. Tôi hỏi, vậy cậu ấy đang sống cho điều gì? Cho trái tim – Minh bảo thế. Tôi quý Minh vì những cái nhìn rất lớn của cậu ấy, cậu ấy không so đo tính toán với những thú vui nhạt nhẽo của mọi người. Cậu ấy nói, chấp họ là mình bằng họ, ngày nào đó họ "lớn", họ sẽ biết lúc này họ ngu ngốc tới mức nào.
...
Minh nói chuyện nhiều hơn với tôi. Trong lớp bắt đầu ì xèo một vụ scandal tình ái với nhân vật chính là tôi và Minh. Cậu ấy hỏi tôi có ngại khi bị gán ghép với cậu ấy hay không? Tôi ngáp dài:
- Chẳng phải cậu bảo tớ đừng chắp nhặt với lũ trẻ con suy nghĩ kém hơn cả kì nhông à?
Tình bạn của chúng tôi bền vững hơn những lời đàm tiếu ác ý của mọi người về Minh. Minh hay nói tôi nghe về những gì cậu ấy thích, những gì cậu ấy đam mê. Minh ước mơ gì? Cậu ước mơ một cái chạm môi với người cậu ấy thích, chỉ vậy thôi, vì cậu ấy chẳng đủ thời gian mà ước mơ nhiều hơn. Minh nói như thể cậu ấy mắc một căn bệnh nan y nào đó khó cứu chữa lắm. Lúc tôi rút hết can đảm mà đem thắc mắc hỏi Minh thì cậu ấy chỉ xoa đầu tôi và nói:
- Lũ con gái là chúa suy nghĩ miên man.
Tôi vốn chỉ cao đến vai Minh, dáng người cũng nhỏ hơn Minh rất nhiều mặc dù cậu ấy cũng gầy tong teo. Mọi người gọi tôi và Minh là "Xương Xẩu couple", "Dị nhân couple" vân vân rồi mây mây. Hồi mới nghe những cái tên này, tôi còn dư sức mở mồm khích bác lại vẻ ngoài chẳng mấy hoàn hảo của lũ người đó nhưng bây giờ tôi chỉ coi chúng là lũ đầu kì nhông giống như Minh nói. Tôi và Minh hợp nhau đến kì lạ, những câu chuyện của chúng tôi dù không đầu không cuối vẫn luôn khiến chúng tôi nhe răng ra cười được. Minh nói cho tôi nghe mọi chuyện của cậu ấy ngoại trừ cuốn sổ bìa nâu mà cậu ấy luôn mang theo mình và rất chăm chỉ viết viết lách lách vào trong ấy những thứ chẳng bao giờ tôi được xem.
...
Có một dạo tôi thấy Minh hay ngẩn ngơ, ngồi trong lớp cậu ấy hay nhìn về phía tân hoa khôi. Chả có lẽ ...??? Tôi đánh liều hỏi:
- Ê, cậu... đang yêu đấy à?
- Ờ.
- Ờm, tân hoa khôi xinh xắn, trắng trẻo, ngọt ngào, nồng nàn đến thớ lợ thế kia ai chả yêu ai chả thích? – Tôi nói kiểu thái độ muốn làm phản.
- Cậu không thấy cậu ta giả tạo à?
- Hởm? – Thánh thần ơi, có thằng nào đủ can đảm nói người nó thích giả tạo giống thằng bạn tôi không?
- Đừng nói cậu nghĩ tôi thích cậu ta đấy.
Đã hiểu. Tân hoa khôi không phải người Minh thích, mà ngược lại cậu ấy còn cảm thấy chướng mắt với cái mặt được tô vẽ đẹp như tranh sơn dầu đem đi triển lãm của cô bạn kia. Tôi cũng có hỏi ai mới là người cậu ta để ý nhưng Minh không trả lời. Có lẽ tôi chẳng bao giờ đào được câu trả lời từ miệng Minh nếu chiều hôm sau cậu ta không làm rơi cuốn sổ bìa nâu ở trên lớp và bị tôi tóm được.
Dù sao thì tôi cũng là một con người, mà yếu điểm trầm trọng nhất của một con người lại là sự tò mò. Tôi giấu cuốn sổ dưới gối, có lẽ tôi nên trả nó lại cho cậu ấy. Nhưng một sự chèn ép mạnh mẽ khiến tôi lắc đầu nguầy nguậy khi Minh nhắn tin hỏi có thấy cuốn sổ của cậu ấy không.
...
Lớp tôi tổ chức một vài trò chơi trong đợt ngoại khóa cuối tuần. Phần khiến mọi người thích thú nhất là trò "Bốc thăm nụ hôn". Mỗi người sẽ bốc một cái tên bất kì trong hộp và nhận được nụ hôn của người đó. Không ai không biết tân hoa khôi và Hùng vốn là một đôi trời sinh trong mắt mọi người. Hùng cao ráo, đẹp trai, giàu có, giỏi giang, nếu cậu ta không quá kiêu ngạo và hợm hĩnh thì tôi nghĩ cậu ta là người hoàn hảo. Hùng bốc được tên của tân hoa khôi. Lúc họ trao nhau nụ hôn của chàng hoàng tử và nàng công chúa, cả lũ hú hét ầm ĩ, lấy tay giả bộ che mắt như kiểu trẻ con xem phim 18+. Tôi thấy cậu bạn thân của tôi hằm hè nhìn đôi uyên ương đẹp như truyện cổ tích hôn nhau. Có lẽ tôi đã đúng khi nghĩ Minh thích tân hoa khôi, nhưng tại sao cậu ấy lại luôn tỏ ra mình ghét cô bạn ấy? Vì cậu ấy sợ mọi người đàm tiếu về chuyện tình đơn phương của một chàng hoàng tử ếch với công chúa sao? Cậu bạn của tôi vốn không phải người để ý tới những lời dè bỉu của người đời về mình, nhưng cậu ấy lại sợ những người xung quanh mình vì mình mà bị vạ lây. Minh cũng từng lo lắng khi tôi tỏ ra thân thiết với cậu ấy. Nếu không phải vì tôi là đứa cứng đầu thì chắc cũng bị cậu ấy đuổi ra khỏi cuộc đời cậu ấy lâu rồi. Quay đi quay lại cũng đến lượt Minh bốc thăm. Dù không làm gì thì cậu ấy cũng nhận được rất nhiều sự chú ý cùng những nụ cười không tử tế gì từ lũ bạn cùng lớp. Tôi thậm chí còn cầu nguyện cho Minh có thể bốc được tên của tân hoa khôi. Tôi nhớ ước mơ nho nhỏ của Minh: Một lần được chạm môi với người mình yêu thương. Kết quả bốc thăm được mở ra trước sự ngỡ ngàng của mọi người và sự cứng họng đến hóa đá của tôi...