Old school Swatch Watches

Khoảng cách tình yêu

Posted at 27/09/2015

885 Views



Lời nói này khiến Bảo Phương xúc động vô cùng, trong lòng bỗng cảm thấy có cảm giác kì lạ nhen nhóm.
- Chúng tôi thắng – Lap quay sang Kesha nói.

- Được, các người thắng – Kesha nhún người tõ vẽ miễn cưỡng chấp nhận rồi bước đến bên Bảo Nam nói – Để em nói cho anh biết, ngoài Mar ra, anh là người thứ hai bị kiểm tra cầm súng mà tay không hề run.
Nói rồi cô ta định ôm hôn Bảo Nam một cái nhưng bị cậu gạt đi.

Bảo nam tiến đến chỗ Bảo Phương đang được Lăng Phong dìu đứng dậy, tay chân cô bị trói đến tê rần. Thấy anh trai đi tới Bảo Phương giơ hay tay ra phía trước, Bảo Nam liền ôm chầm lấy em gái vỗ về.
- Không sao rồi….đã qua hết rồi….

Bảo Phương khóc nức nở trong lòng anh trai mình.

Lap và Jay hài lòng đứng bên cạnh nhìn khẽ cười.

Kesha chầm chậm bước đến bên cạnh tên đan em bị Lap bắn ngã xuống lúc nãy, trên tay cô ta vươn một cây súng chỉa tới. Bảo nam lập tức che mắt Bảo Phương lại, Lăng Phong đưa tay bịt tai Bảo Phương lại.
Bắn chết tên đàn em xong, Kesha đưa cây súng đến gần miệng thổi thổi vài cái cho bay hết khói súng rồi nhét súng vào người, đăm chiêu nhìn hai chàng trai đang ra sức bảo vệ một cô gái kia.

Sau đó Kesha quay lưng lại nhìn họ nói:

- Hai cậu bảo vệ con bé kỹ quá đó, phải biết rằng xã hội bây giờ vô cùng đen tối, bây giờ con bé không chứng kiến cảnh này, nhưng mai này chỉ cần con bé và hai người vẫn còn liên quan nhau thì con bé vẫn phải nhìn thấy những cảnh này mà thôi. Không thể nào ở trong cái kén bao bọc của hai người mãi được.

Nói xong cô ả bỏ đi, Bảo Phương hơi ngọ ngậy vùng thoát nhưng hai người vẫn kìm chặt.

- Cháu cũng độc ác qua đó Kesha – Lap bỗng nói khi nhìn thấy cô ta nhẫn tâm giết thủ hạ của mình.

- Cháu không cho phép người của mình có cơ hội run sợ, hắn đã run rẩy khi bị chú chĩa súng vào đầu thì cũng nên biến mất khỏi thế gian này – Kesha nhếch mép cười lạnh đáp, trong mắt ả, tính mạng con người cũng chỉ như cỏ rác.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy anh – Bảo Phương hỏi thầm…

- Không có gì, chúng ta đi thôi – Bảo Nam đáp lại rồi cứ ôm chặt Bảo Phương vào lòng kéo cô ra cửa, không cho cô nhìn thấy cái xác đã đẫm máu để tránh cho cô hoảng sợ và nhớ lại cái chết thê thảm của ba mình.
Lap hất đầu ra hiệu, Jay hiểu ý gật đầu nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị xe, còn mình thu dọn một chút chiến trường đấu súng rồi cùng nhau chóng theo sau.

Lap lái xe, Jay ngồi ghế lái phụ, còn ba người họ ngồi ở phía sau. Bảo Phương dựa vào lòng anh trai mệt mỏi nhắm mắt thiếo đi, tác dụng của thuốc mê vẫn còn khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Lăng Phong ngồi bên cạnh tựa tay vào thành cửa. Không khí trong xe trở nên ngột ngạt kì lạ. thấy vậy Jay bèn lên tiếng để phá vỡ không khí.

- Lap, thầy lại lần nữa chọc tức hai mẹ con Kesha.

- Haha…ta bảo đảm mẹ của Kesha nghe ta đã cướp đi Bảo Nam như cướp hai đứa bây ra khỏi tay mụ lần nữa, sẽ giận đến nỗi thét ra cả lửa, **** mắng cả tháng trời – lap vui vẻ nói.

Jay cũng thích chí cười lớn.

Bảo Nam im lặng rồi khẽ liếc nhìn hai người ngồi đằng trước, sau đó liếc nhìn Lăng Phong môi mấp máy muốn hỏi gì đó nhưng lại không nói ra.

Lăng Phong thấy vậy thì rút tay lại nhìn Bảo Nam nói:

- Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.

- Hai người cũng từng bị cô ta bắt ư – Bảo Nam bèn hỏi, anh rất tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra giữa bọn họ.

- Đúng vậy….- Lăng Phong đáp.

- Vậy thì ….lúc hai cậu đối mặt với cô ta đã xảy ra chuyện gì.

- Không phải bọn tôi đối mặt với cô ta mà là bà mẹ cô ta, lúc đó cô ta cũng có mặt, bản tính của chị ta không khác gì bà mẹ mình – Jay quay đầu lại đáp, vẻ mặt hay cười cợt của cậu bỗng trầm lại – Lúc đó chúng tôi chưa quen biết nhau, chúng tôi đều đang ở Anh đi học vẫn là những cậu nhóc ham thích súng đạn mà thôi. Chúng tôi bị bắt và đưa đến một nhà kho bỏ hoang và được giao cho mỗi đứa một cây súng chứ một viên đạn duy nhất, giống như trò chơi sống còn vậy, chỉ có một đứa được sống.

Bảo Nam im lặng lắng nghe, Bảo Phương vẫn ngủ say, thở nhẹ trong lòng anh trai. Thấy sắc mặt Jay đanh lại, Bảo Nam không nén nỗi tò mò run nhẹ hỏi:

- Cô ta bắt hai người tự tàn sát nhau ư? Sau đó thì sao?

- Lúc đó, tôi cũng không quen biết Lăng Phong cho nên kì thực mà nói, chuyện cậu ta sống chết đối với tôi cũng chẳng quan trọng. Nhưng mà tôi lại không thích giết người, càng không thích đánh mất tự do trở thành công cụ giết người cho bọn chúng, cho nên tôi chọn cái chết. Tôi đưa súng chỉa vào đầu mình mà bắn.
Nhưng ngay khi tôi chĩa súng vào đầu mình, Lăng Phong đã dùng viên duy nhất của cậu ấy phá hủy viên đạn chỉ vừa mới chui ra khỏi nòng súng của tôi. Lúc đó tôi nhận ra, cậu ấy không muốn tôi chết, càng không muốn bản thân mình chết. Vậy thì tôi không thèm chết nữa.

- Họ đưa chúng tôi hai cây súng khác, vẫn chỉ có duy nhất một viên đạn. Lần này chúng bắt chúng tôi phải bắn nát cái chai trước mặt mình thì được sống – Jay tiếp tục kể.

- Vậy thì có gì khó đâu – Bảo Nam hơi ngạc nhiên trước điều kiện trò chơi này.

- Anh không biết, cái khó chính là trước cái chai có có năm chiếc vòng tròn sắt đang đung đưa. Nếu anh bắn trúng 1 trong năm chiếc vòng sắt này thì đầu đạn sẽ chệch đi ngay lập tức và tất nhiên không thể nào làm xê dịch cái chai được.

Bảo Nam kinh ngạc mở to mắt chờ đợi Jay kể tiếp:

- Tôi chưa bao giờ thử bắn như vậy cả, tất nhiên là có cảm giác run sợ. Lúc đầu tôi muốn thoát khỏi bọn chúng bằng cái chết, nhưng vì ánh mắt của Lăng Phong lại khiến tôi từ bỏ ý niệm đó. Nhưng liệu tôi có thể làm được điều đó hay không? Nhưng trong lúc tôi do dự, Lăng Phong đã đưa súng lên nhắm bắn. Sau đó tôi thấy cậu ấy bóp cò, tiếng viên đạn phát ra nhanh chóng nhưng lại không kề nghe bất cứ tiếng va chạm nào cả, rồi tiếng cái chai bể nát, nhưng không phải 1 mà là hai chai.

- Hai chai – Bảo Nam nhíu mày.

- Đúng vậy, cả thế giời chỉ có vài người bắn được đường đạn vòng cung thôi. Lăng Phong đã làm được – Jay cười thích thú – Cứu mạng cả hai.

Jay quay xuống nhìn Lăng Phong nháy mắt chế giễu một cái rồi kể tiếp:

- Nhưng mà lúc đó, bọn tôi cũng chỉ là hai thằng nhóc mười ba tuổi gầy gò mà thôi, trong khi đó bọn họ có đến 5 người, bọn chúng đều là sát thủ cả, nên biết rằng, bọn sát thủ này được đào tạo rất đáng sợ, chỉ cần dùng một chân cũng có thể khiến hai thằng bọn tôi nằm bẹp dí rồi, làm gì có cơ hội chạy thoát được chứ.
Cho nên buộc phải tham gia trò chơi mới của bọn họ. Mỗi thằng được phát một con dao, hai bọn tôi đều nghĩ rằng chi bằng tàn sát nhau, vậy thì cứ liều mạng với bọn họ xem sao. Nếu chẳng may một đứa chết thì đứa còn lại ít ra cũng được sống sót….

Jay bỗng ngừng lại nhớ lại cái cảnh mà hai đứa lao vào cùng tấn công một tên sát thủ đứng gần đó mà run lên. Đó là ký ức kinh hoàng nhất của cậu.

- Cái tên sát thủ ấy cực kỳ khỏe mạnh, một mình hắn mà có thể chế ngự cùng lúc hai thằng nhóc bọn tôi một cách nhanh gọn vô cùng. Hai thằng đã bị hắn giữ chặt tay rồi đè bệch xuống đất . Hắn vặn tay tôi chỉa ngược con dao về phía tôi, mặc cho tôi cố gắng vùng vẫy tránh khỏi lưỡi dao. Lăng Phong vì cứu tôi mà chồm người ngồi dậy nhằm vào vành tai hắn mà ra sức cắn đến chảy máu khiến hắn ta đau quá mà hét lên, lơi lỏng bàn tay giữ chặt tay bọn tôi, ngay lặp tức, Lăng Phong đã cắm phập con dao trên tay mình vào tim hắn ta. Máu phun ra rơi đầy trên mặt tôi tanh nồng

- Rồi sao đó thì sao? Một người đã vất vả như vậy rồi thì làm sao có thể đối phó với mấy êtn kia. Bọn chúng để yên cho các cậu giết người vậy ư – Bảo Nam cũng cảm thấy ghê rợn khắp toàn thân, cậu khẽ nhìn xuống Bảo Phương, thật may mắn là cô bé vẫn say ngủ, nếu không thật không biết cô bé phản ứng thế nào trước những việc đáng sợ thế này.

Bảo Nam quay đầu nhìn Lăng Phong cậu lại tiếp tục dáng vẽ hờ hừng gác tay lên thành cửa của mình im lặng.

- Mọi chuyện đều do Lap cả – Jay đáp.

- Tôi đang theo dõi mẹ của Kesha, chứng kiến toàn bộ mọi việc, cảm thấy hai cậu nhóc này cũng khá thú vị, nhất là ánh mắt Lăng Phong lúc đó cứ như một con thú hoang bị thương, cương quyết chống trả. Thấy hai cậu nhóc có khả năng bắn súng tuyệt như vậy nên quyết định dẫn chúng đi – Lap đang lái xe nghe vậy nói chen vào.

Chiếc xe theo hướng chỉ nhanh chóng đậu trước nhà ông Văn Lâm, Bảo Nam nhẹ nhàng gọi Bảo Phương dậy. Cả hai xuống xe, Bảo Phương vui vẻ cười bảo:

- Anh chúng ta cùng vào nhà thôi.

Nhưng cả người Bảo Nam đột nhiên cứng lại rời bàn tay đang nắm lấy tay Bảo Phương rơi xuống, rồi bước thụt lùi lại mấy bước cúi đầu khẽ nói:

- Anh xin lỗi.

Bảo Phương chết sững đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn Bảo Nam, cô đã nghĩ từ nay có thể tiếp tục sống bên cạnh anh trai, vậy mà anh ấy lại bảo xin lỗi.

- Tại sao chứ….

- Mục đích ra đi của anh chưa hoàn thành, anh không thể trở về – Bảo Nam đáp.

- Vậy còn em….anh không lo lắng gì cho em sao? – Nước mắt Bảo Phương rơi xuống gương mặt cô bé, đau đớn vô cùng.

- Anh xin lỗi Bảo Phương, chú Văn Lâm sẽ chăm sóc tốt cho em, còn anh nhất định phải đi – Bảo Nam cương quyết nói.

- Hứa với em, anh nhất định phải bình an trờ về gặp em – Bảo Phương cắn chặt môi kìm nén nỗi đau khi thấy quyết định của Bảo Nam.

Bảo Nam ôm em gái vào lòng đau đớn nói:

- Anh hứa sẽ cố gắng bảo vệ mình, nhất định sẽ quay về tìm em.

Sau đó cậu khẽ liếc nhìn chiếc xe của Láp vẫn đậu ở đó thì kéo Bảo Phương ra một góc dặn dò:

- Em cũng phải hứa với anh tránh xa bọn người đó ra, họ là những kẻ nguy hiểm, em ở gần họ sẽ không được an toàn

Bảo Phương đưa mắt nhìn về phía xe, không ngờ lại chạm vào ánh mắt của Lăng Phong đã hạ kính xe xuống đang quan sát họ. Bất giác giật mình, Bảo Phương vội quay lại. bảo Nam siết chặt hai bên vai của Bảo Phương nói như ra lệnh:

- Em phải hứa, tuyệt đối không được tiếp xúc với bọn họ nữa, nếu không em sẽ khiến anh lo lắng vô cùng. Hứa với anh đi, anh cũng sẽ hứa trở về bình an với em.

Bảo Phương cắn nhẹ môi rồi gật đầu, không gì quan trọng với cô hơn anh trai mình. Bảo Nam thở phào xoa đầu cô rồi đẩy cô vào trong nhà.

Nhìn Bảo Phương vô nhà bình an, cậu xoay người bỏ chạy mất.

- Về thôi? – Lap bảo – Cậu ta có con đường của cậu ta.

Kesha đang đứng ở một khách sạn sang trọng nhìn xuống bên dưới qua tấm kính trắng của khách sạn. Trên tay cô ta là một ly rượu đỏ chót như màu môi của cô ta. Ánh đèn bên dưới đầy màu sắc rực rỡ nhưng dường như không có thứ nào có thể sáng bằng ánh mắt của cô ta, đó là thứ ánh sáng giết người.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô ả hài lòng nhoẻn miệng cười hài lòng đặt ly rượu xuống, đi ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài thì cô ta cười nói:

- Em biết là anh sẽ trở lại mà.

Về đến nhà Lăng Phong lệnh cho Jay đi xét nghiệm AND của thằng em trai của cậu:

- Xét nghiệm xong, cậu hãy gửi bản xét nghiệm đó đến cho ba tôi và cái lão bên ấy.

- Tặng cho cả hai người ư? – Jay cười cười khoái chí hỏi lại.

- Đúng vậy, chúng ta không cần phải nhúng tay vào, cứ ở bên ngoài xem kịch vui. Để xem bà ta sẽ thế nào. Dám cả gan ra tay với người bên cạnh tôi, xem như là sự trừng phạt đối với bà ấy – Lăng Phong cười lạnh đáp, cũng may Bảo Phương bình an, nếu không cậu nhất định phải đích thân trừng phạt mụ ta...