Disneyland 1972 Love the old s

Khi thiên thần mất đi đôi cánh

Posted at 25/09/2015

467 Views

.

- Em uống một mình thôi à?

Không buồn nhìn sang phía kẻ vừa ngồi xuống cạnh mình nó thờ ơ, xem như không nghe thấy...

- Cô em kiêu thật đấy, có muốn đi với anh không? - Tay hắn chạm nhẹ lên đùi nó.

Hơi nghiêng đầu, nó cười, khi ghé lại gần hắn:

- Biến đi...

Rồi lại tiếp tục uống,...

- Đừng như thế... - Hắn lôi nó dậy mà không hay đôi mắt đen huyền của nó lúc này trông thật đáng sợ, ánh lên tia nhìn như muốn bóp chết người khác...

Bốp...

- Tôi đã bảo anh biến đi nhưng anh không nghe... giờ thì... anh không đi được nữa rồi - Nó gằn từng tiếng sau khi tát hắn,...

- Cô dám... - Chưa kịp nói hết câu hắn đã bị người của nó giữ lại, Trang khuất tay, hắn làm nó thấy nhức đầu.

- Xin lỗi cô chủ vì tới trễ.

- Mang hắn ra ngoài, vẫn như cách cũ...

Quơ tay hất toàn bộ số ly ở trên bàn xuống, Trang nói nhỏ với tên vệ sĩ đứng cạnh mình...

- Đuổi tất cả về đi. Đóng bar.


*

Xe dừng trước cổng căn biệt thự, Minh Anh nhanh chóng mở cửa xe cho nó:

- Cảm ơn anh đã đưa em về.

- Ưh, không có gì, chắc em cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi nhé!

Thật ra nó muốn mời anh vào trong nhưng không biết nên nói thế nào để không bị anh trêu, giờ mà câm khẩu thì anh đi mất.

- Anh...

Vi chỉ nói được nhiêu đó rồi lại thôi

- ... - Minh Anh dừng bước, nghiêng đầu quan sát nó ý hỏi - sao em?

- Ừm, trời đang lạnh, vào uống với em một tách cà phê nhé?

- ...

- Tại Trang chưa về mà bác giúp việc lại nghỉ, ở một mình em hơi sợ.- Vì đang nói dối nên nó cứ cúi gằm, chẳng dám ngẩng lên nhìn anh, sợ bị phát hiện, nó vốn dở tệ mấy khoản này mà...

Với sự thông minh của mình, anh thừa biết là nó đang nói dối, đang kiếm cớ nhưng chính anh cũng muốn ở lại nên mới không phanh phui âm mưu của Vi. Khoảng thời gian bên nó mỗi ngày quá ít, Minh Anh không thể phủ nhận rằng anh nhớ nó...

- Muốn anh ở lại mà em không chịu mở cửa hả? - Anh trêu nó.

Vụng về tìm chìa khóa, nó mở cửa. Căn biệt thự được bật đèn sáng choang, quả thật, một mình trong ngôi nhà lớn thế này kể cũng sợ...

- Anh đợi em một lát nhé...

Nó vào bếp pha hai tách cà phê, một cho nó và một cho anh rồi bưng ra.Vi làm cũng đâu có lâu lắm chỉ một khoảng thời gian ngắn như thế mà anh í đã ngủ rất ngon lành tự khi nào. Đặt khay đồ xuống bàn, nó vào phòng lấy chăn rồi đắp lên cho anh. Ngắm anh thật lâu, bàn tay nó chạm nhẹ lên đôi mắt nhắm nghiền, Vi không nén nổi một nụ cười thoáng trên môi.

- Em đang ngắm trộm anh đấy à? - Chợt anh lên tiếng rồi mở mắt khiến nó giật bắn mình, vội rút tay lại nhưng anh nhanh hơn, kịp nắm lấy tay nó.

- Sao em không trả lời anh? - Anh ngồi dậy vờ nghiêm túc

- Em... - Nó quay đầu lại về phía anh định trả lời, nào ngờ đâu vì khuôn mặt anh ở quá gần nó nên... chuyện gì tới cũng phải tới, môi nó chạm môi anh, mũi nó chạm mũi anh...

Đáng nhẽ nó có thể khắc phục bằng cách ngoảnh ngay đi chỗ khác nhưng chẳng hiểu sao nó không thể cưỡng nổi đôi mắt đầy ma lực của anh, rất nhanh, anh đặt lên môi nó một nụ hôn nhẹ. Vi ước thời gian đừng trôi nữa, để nó mãi được như thế này, mãi cảm nhận được tình cảm anh dành cho nó...

Véo nhẹ gò má ửng hồng của nó, chợt anh mỉm cười nham hiểm...

- Trông anh thật gian... Cứ như sắp làm chuyện xấu vậy...

- Em đoán đúng rồi...

Không để nó nói thêm, anh bế nó lên phòng:

- Buông em ra...