Love bus
Posted at 27/09/2015
166 Views
Hạnh phúc đôi khi như cơn gió, nếu ta không nắm giữ sẽ bay đi rất nhanh.
***
1. Hạnh phúc ở quanh ta
Tôi và cậu ấy gặp nhau hồi cấp hai, bây giờ chúng tôi đã là học sinh cuối cấp ba, khoảng thời gian đó thật đẹp biết bao. Tôi vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc tôi gặp Tuấn là ở trạm xe buýt, khi vừa bước chân lên xe thì tôi mừng rỡ khi vẫn còn một ghế trống ở phía cuối xe. Tôi vội vàng chạy đến thì bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một tên con trai cũng đang vội vã bước về phía chiếc ghế, thế là một trận chiến võ mồm bùng nổ.
- Này! Cậu là ai mà tự dưng chạy đến giành ghế của tôi hả! Tôi trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ mặt hăm dọa.
- Cậu giành ghế của tôi thì có, ghế này là của tôi!
- Không!của tôi. Con trai gì mà không galang chút nào cả!
- Oh sorry you, tại tôi đang có chuyện gấp
- Thì tôi cũng đang gấp rút đến trường kẻo trễ giờ rồi này.
Cuộc cải vã vẫn không chấm dứt và tiếng ồn mỗi lúc một lớn khiến bác tài không chịu nỗi phải can thiệp.
- Cái gì thế hả, mất trật tự quá, cứ cãi nhau thế thì biết bao giờ mới phân chia xong, hai đứa cứ ngồi vào một ghế, nếu không là tôi đuổi hai người xuống xe bây giờ đó.
- Hảaaaa. . . ngồi chung. . . không bao giờ!
- Chỉ còn cách đó thôi, nếu cô không muốn thì cứ tự nhiên xuống xe nhường ghế lại cho tôi.
- Không bao giờ. . . như thế thì cậu lời quá còn gì. Được, hai đứa sẽ ngồi cùng một ghế và tiền xe cậu phải chịu một nửa.
Tôi đang hào hứng với sự thông minh đột xuất của mình thì mặt cậu ấy lúc đó méo xệch đi trông thật buồn cười. Tôi nhanh chân vào phía trong ngồi gần với cửa sổ để có thể ung dung thả hồn theo gió và ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua nhẹ nhàng.
Đột nhiên bụng của tôi kêu lên ùng ục biểu tình, tôi rón rén nhìn qua cậu ấy với ổ bánh mì trên tay.
- Tớ share cho cậu một nửa nhé!
- Thật không? Tôi mừng rỡ như gặp được vị cứu tinh
- Thật chứ! Đổi lại cậu phải chịu một nửa nhé!
- Trời ơi!. . . Thôi được rồi, cảm ơn lòng tốt vô hậu của cậu.
Tôi nhận ổ bánh mì mà miệng lầm bầm chửi rủa kẻ không biết galang là gì. Nhìn bộ dạng hắn ta cũng biết đang cười mỉa mai mình đây, ghét thật-Bình tĩnh tự tin đừng cay cú, âm thầm chịu đựng trả thù sau!
Hãy đợi đấy.
Cuối cùng xe buýt cũng dừng lại trước cổng trường, tôi bước xuống xe ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh vào trường. Đột nhiên tôi quay đầu lại thì thấy hắn cũng ba chân bốn cẳng chạy theo tôi.
- Cậu bị gì thế hả, tự nhiên lại chạy theo tôi làm gì, tôi đã trả đủ tiền cho cậu rồi mà!
- Đồ ngốc! Cậu mới có vấn đề tôi đang vào lớp không thấy sao!
- Hảaaaa. . . cùng trường à, đừng có nói là cùng lớp nữa nha!
- Tôi học lớp A1. Nói rồi hắn ta tăng tốc rẽ ngoặt vào lớp.
- Phùuu! May quá không cùng lớp. Lúc này tôi cũng đang tăng tốc vượt chướng ngại vật cầu thang bộ để leo lên lớp B5.
Năm tiết học trôi qua nặng nề, tôi uể oải bước lên xe buýt thì lại gặp mặt hắn. Lần này thì không phải cùng ngồi một ghế. Ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh tự dưng tôi ngủ gục lúc nào không hay, đầu hình như tựa vào vật gì đó không thể hình dung ra được.
- Này! Cậu làm cái quái gì thế hả? Tự nhiên tựa đầu vào tôi, cậu đang có âm mưa gì phải không?
Nói rồi cậu ta xích ra tận mép ghế ngoài và cằn nhằn.
- Uhm. . . xin lỗi. . . tớ không cố ý. Tôi tỏ vể mặt hối lỗi và lén nhìn biểu hiện của cậu ấy-lạnh lùng. Kể từ lúc đó tôi tỉnh ngủ hẳn không dám nhìn cậu ấy dù chỉ một lần.
Những kỉ niệm tưởng chừng như đã lãng quên nay lại ùa về trong veo và hồn nhiên như những giọt sương ban mai tinh khiết.
Biết cậu ta cũng giỏi toán cho nên tôi tình cờ hỏi cậu ta về một bài toán dễ, thế là cậu ta giải liền một mạch như gió. Tôi tiếp tục nâng level thì tốc độ của hắn vẫn không thay đổi, thế là tôi và hắn ngày nào cũng tranh luận về những bài toán và thế là trở thành BFF của nhau, trình độ toán của tôi cũng cứ thế nâng level. Những lúc cảm hứng lãng mạn dâng trào tôi lại lôi thơ văn ra ngâm nga, còn cậu ấy thì ngáp ngắn ngáp dài rồi lăn ra ngủ.
Càng ngày tôi và cậu ấy càng thân nhau hơn, tuy nhiên vẫn thường hay xung đột không ai nhường nhịn ai nhưng chỉ vài ngày sau là vô tư, hồn nhiên lại ngay.
Từ ngày lên cấp ba cả hai chúng tôi hình như đã thay đổi và chững chạc hơn nhiều. Cậu ấy nhổ giò cao hơn tôi cả cái đầu, lúc nào tôi cũng ngước nhìn cậu ấy mỏi cả cổ, có lẽ tôi sắp thành hươi cao cổ mất. Tôi cũng cảm thấy mình cũng đã thay đổi từ ngày mặc chiếc áo dài trắng, cảm giác ngại ngùng thẹn thùng thấy kì lạ quá. Tôi cũng chăm chút cho bản thân hơn từ đầu tóc, áo quần, cách đi đứng, ăn nói. . . Trước khi đi học tôi đều soi mình trước gương để kiểm tra xem mình đã gọn gàng xinh xắn chưa. Những lúc ấy tôi lại nghĩ đến cậu ấy hôm nay sẽ xuất hiện như thế nào và biểu hiện ra sao khi gặp tôi.
Vẫn nụ cười ấy, ánh mắt ấy. Tuấn nhìn tôi ngạc nhiên
- Hân hôm nay xinh quá ta!
Trong lòng tôi tự nhiên dâng trào một cảm giác lạ, nhưng tôi vẫn muốn hỏi xoáy lại
- Thế ý cậu mọi ngày tớ không xinh hả!
- Ơ. . . Tớ đâu có ý đó, mọi ngày cậu xinh rồi nhưng hôm nay cậu lung linh hơn hẳn.
Cậu ấy nói rất nhanh và quay lưng đi chỗ khác rất nhanh, hình như cậu ấy đang đỏ mặt thì phải, mà hai má tôi cũng đang nóng lên rồi này. Thình. . . thịch. . . thình. . . thịch hai trái tim đang đập rất nhanh, không nói một lời nào, tôi lại thả hồn cùng với gió.
- Cậu đóng cửa lại đi, gió này lạnh lắm rất dễ bệnh
- Ừ nhỉ! Mùa đông đã về rồi thì phải. Tôi vội vàng đóng cánh cửa lại, đang loay hoay không biết cánh cửa dở chứng gì cứng quá đóng không được, mà trước giờ tôi có bao giờ đóng cửa đâu nhỉ. Thấy vậy cậu ấy vươn người ra dùng sức kéo cánh cửa lại rất nhanh.
- Mà cậu đã ăn sáng chưa ? nhìn bộ dạng yếu ớt đó là chưa ăn gì phải không! cầm lấy gói xôi này ăn tạm đã nếu không là kiệt sức đấy.
- Cảm ơn cậu nhiều nha! Tôi nhận lấy gói xôi mà lòng ấm áp lạ kì.
Vừa ăn tôi vưa suy nghĩ vẩn vơ, lúc trước cậu ấy đâu có chu đáo như thế này, luôn giành giựt đồ ăn với tôi, luôn cốc đầu ăn hiếp tôi, lúc nào cũng lớn tiếng cãi nhau không chịu nhường tôi. . . nói chung là chợt khẽ cười khi hình dung ra bộ dạng của cậu ấy thì bị cốc một cái đau điếng vào đầu.
- Làm gì mà cười như đười ươi vậy, ăn nhanh lên kẻo nguội kìa.
Tôi lườm cậu ấy một hồi lâu, đúng là thiên thần giờ đã biến mất thay vào đó là một con ác quỷ như ngày nào. Mùa đông đến, được ngồi trông xe buýt ngồi đan khăn trước ánh mắt ngạc nhiên của cậu ấy
- Gì thế này
- Len, không thấy tớ đan à
- Kì lạ ghê, cậu đan cho tớ à
- Cái gì!còn lâu nhé, cậu là gì mà tớ phải đan cho chứ!
Đột nhiên cậu ấy không nói gì cả, vẻ mặt háo hức giờ thay bằng sự thất vọng như bị đẩy xuống địa ngục
"Cậu không nhận ra tình cảm của tớ ư, tớ đã cố gắng rất nhiều nhưng dường như cậu không ngó ngàng gì đến, cậu biết hay giả vờ không biết vậy. Có thật tớ không là gì đối với cậu sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cậu tớ hốt hoảng tự trách mình ngốc quá sao không suy nghĩ kĩ trước khi nói. Đúng là tớ đan khăn này tặng cậu ấy nhưng sao tự dưng lại không dám thùa nhận chứ...