Old school Easter eggs.

Hãy nhắm mắt khi anh đến

Posted at 27/09/2015

780 Views



Lần này, Bạc Cận Ngôn dừng bước, quay người về phía Giản Dao. Anh trầm tư vài giây mới trả lời: “Xuất phát từ trạng thái mất điện, có thể suy đoán, phụ tải của mạng lưới điện khu vực gần đây quá lớn nên máy biến áp bị cháy. Muốn sửa chữa cần phải đóng công tắc nguồn điện, mở nắp máy biến áp, tìm kiếm bộ phận bị cháy, thay linh kiện mới.”

Bạc Cận Ngôn nói một lèo rất nhanh và trôi chảy. Giản Dao không thể không chú ý, giọng nói của anh trầm thấp, dày dặn mà rõ ràng, tựa như nốt thấp du dương của tiếng đàn piano.

Trong lòng Giản Dao bỗng dưng vui vui. Cô vừa định mở miệng, liền nghe thấy giọng nói ôn hòa và dễ nghe của Bạc Cận Ngôn: “Nhưng tôi không biết sửa. Tôi rất bận, cô cứ tự nhiên, nhưng đừng làm phiền tôi. Tạm biệt.”

Nói xong anh liền quay người đi xuyên qua nhà bếp, bước vào hành lang hẹp và dài. Hình bóng anh biến mất trong đêm tối.

Hành lang đó thông sang hai căn phòng khóa trái cửa.

Giản Dao đứng yên tại chỗ, không đi theo Bạc Cận Ngôn.

Cô hoàn toàn không ngờ, lần đầu gặp Bạc Cận Ngôn lại ở trong hoàn cảnh này.

Cô làm việc ở nhà anh, bây giờ mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng đồng thời mất điện, vậy mà anh bỏ mặc cô một mình ở phòng khách?



Chương 5:



Giản Dao ngồi ở ghế sofa, sau đó cô ngả đầu xuống ghế, định chợp mắt một lúc.

Nhưng mới nằm vài phút, Giản Dao cảm thấy chân tay lạnh toát, người cũng rét run. Thế là cô đứng dậy đi tìm Bạc Cận Ngôn.

Ngoài trời mưa rơi xối xả, sấm chớp đùng đùng. Hành lang dài và hẹp tối om càng trở nên âm u lạnh lẽo.

Đi đến tận cùng hành lang, Giản Dao lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng bất ngờ. Nơi đó có ánh sáng.

Ánh sáng màu trắng mông lung lọt qua khe hai cánh cửa ra ngoài, giống như đằng sau cánh cửa là một thế giới khác.

Bên trong quả nhiên có thiết bị chiếu sáng khẩn cấp. Giản Dao trầm mặc trong giây lát, tiến lên gõ cửa.

Cô gõ một lúc, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở toang. Đập vào mắt Giản Dao đầu tiên là bóng đèn tuýp sáng trắng trên trần nhà. Ánh sáng chói lòa khiến cô hoa mắt, sau đó cô nhìn thứ gì cũng xuất hiện đom đóm mang hình dạng bóng đèn.

Tiếp theo, Giản Dao nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa phòng, che khuất tầm mắt của cô.

Giản Dao chớp mắt, muốn nhìn rõ người đàn ông. Nhưng anh đã mở miệng, nói rất nhanh: “Có chuyện gì?”

Giản Dao nhắm mắt lại mở mắt, miễn cưỡng thấy hình bóng người đàn ông đứng ngược sáng, gương mặt mơ hồ. Anh đeo khẩu trang màu trắng rất lớn, chỉ để lộ đôi mắt.

“Tôi rất lạnh, cần thêm quần áo.” Giản Dao nói nhỏ.

Người đàn ông im lặng vài giây mới trả lời: “Tôi không thích người khác mặc đồ của tôi.”

Giản Dao hết nói nổi.

Sau đó, người đàn ông đột nhiên lùi lại phía sau một bước, điềm nhiên đóng cửa phòng ngay trước mặt cô.

Thế giới của Giản Dao lại rơi vào bóng tối.

Vào giây phút cánh cửa khép lại, cô nhìn thấy bàn tay của người đàn ông đặt bên mép cửa. Anh đeo găng tay cao su dùng trong y tế, cô còn bắt gặp mấy cái giá sắt rất cao sau lưng anh. Trên giá xếp từng cái hộp tròn. Không biết trong hộp đựng thứ gì, đều là thứ hỗn độn cuộn vào nhau.

Giản Dao quay về phòng khách, một mình ngồi trong bóng tối mấy phút. Sau đó cô đứng dậy đi vào nhà bếp.

Giản Dao bật bếp ga, cô đứng bên ngọn lửa sưởi ấm hai tay. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy chai rượu ngon mà cô tặng Bạc Cận Ngôn trên tủ bếp.

Giản Dao không do dự lấy chai rượu xuống, cô tần ngần vài giây rồi ngửa đầu uống mấy hớp. Bố ruột và bố dượng đều thích uống rượu nên cô cũng bị ảnh hưởng. Chút rượu này chẳng là gì đối với cô.

Lồng ngực nóng rực, cảm giác khá hơn nhiều, chỉ là bụng hơi đói, Giản Dao bắt đầu tìm đồ ăn trong nhà bếp.

Nhưng tất cả các tủ bếp đều trống không, đến tủ lạnh cũng chẳng có thứ gì, bao gồm cả hoa quả.

Giản Dao lại mở phòng đông lạnh. Lần này cô có thu hoạch, trong đó chứa rất nhiều cá, từng tầng từng tầng xếp ngay ngắn thẳng hàng. Đều là cá do cô câu được.

Tuy bị mất điện nhưng vì bây giờ là mùa đông, phòng đông lạnh vẫn giữ nhiệt độ rất thấp. Giản Dao lấy con cá to nhất, ném lên cái thớt trên bệ bếp.

Mặc dù chỉ có ánh sáng từ máy điện thoại và ngọn lửa trên bếp ga, Giản Dao gần như phải lần mò trong bóng tối, nhưng cô vẫn có thể nấu món ăn đơn giản.

Món thịt cá thái lát trần nhanh chóng làm xong. Giản Dao để đĩa cá trên bàn, bắt đầu dọn dẹp bệ bếp theo thói quen.

Ai ngờ lúc dọn dẹp xong vừa quay người, cô liền phát hiện bàn ăn trống không.

Giản Dao hơi đờ người. Cô ngoảnh đầu liền bắt gặp một hình bóng cao lớn màu trắng đang đứng ở một đầu bàn, trên tay cầm đĩa thức ăn của cô.

Một tiếng cạch nhẹ vang lên, anh đặt đĩa cá xuống bàn.

“Rất khó ăn.” Giọng nói người đàn ông trầm thấp dễ nghe: “Thịt chín quá, bỏ muối quá nhiều.”

Nỗi bực tức tích tụ trong lòng mà Giản Dao cố gắng đè nén bùng phát sau câu nói của người đàn ông.

Cô nghiêm mặt đi đến bên người đàn ông, kéo đĩa cá về phía mình. Sau đó, cô nói rành rọt từng từ một: “Tôi có mời anh ăn không?”

Nói xong, Giản Dao ngồi xuống ghế, cầm đôi đũa trầm mặc ăn đồ.

Bạc Cận Ngôn không lên tiếng, cũng không nhúc nhích. Anh đứng yên tại chỗ, giống một cái cây yên tĩnh màu trắng. Bên ngoài cửa sổ mưa gió điên cuồng, trong nhà càng trở nên tĩnh mịch. Ngọn lửa trên bếp phát tiếng động nhẹ, cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Đột nhiên, thân hình người đàn ông lay động, anh bước về phía cô.

Giản Dao vẫn cúi đầu, coi như anh không tồn tại. Khóe mắt cô nhìn thấy anh vắt một cái áo khoác đàn ông lên thành chiếc ghế bên cạnh.

Giản Dao hơi ngạc nhiên nhưng vẫn không mở miệng.

Lúc này, Bạc Cận Ngôn đã quay người, đi vòng qua bàn ăn tới bệ bếp.

Giản Dao lặng lẽ nhìn anh xắn tay áo, rửa sạch hai tay dưới vòi nước. Sau đó, anh đứng trước cái thớt, bắt đầu thái thịt cá.

Bạc Cận Ngôn thái thức ăn không hề phát ra tiếng động. Giản Dao lờ mờ nhìn thấy anh xếp từng lát cá ngay ngắn đẹp đẽ vào đĩa. Anh tựa hồ trầm tư vài giây mới liên tục thả cá vào nồi, rồi nhanh chóng vớt ra ngoài. Động tác của anh rất tao nhã và thành thạo. Giản Dao lại một lần nữa nhìn thấy bàn tay anh.

Vừa rồi lúc Bạc Cận Ngôn đặt áo khoác xuống ghế, Giản Dao đã chú ý, bàn tay trắng trẻo thon dài, không gầy trơ xương như Giản Huyên mô tả.

Cuối cùng, Bạc Cận Ngôn cũng dừng động tác. Anh cầm đĩa cá, nhìn chăm chú trong giây lát rồi quay người, đặt đĩa cá nóng hổi đến trước mặt Giản Dao.

“Đây mới là món cá thái lát trần.”

Giản Dao ngẩng đầu nhìn anh. Anh bận rộn một hồi, để làm món cá cho cô ăn, nhằm mục đích chứng minh xem ai nấu giỏi hơn?

Bạc Cận Ngôn đứng rất gần. Giản Dao nhìn thấy gương mặt anh. Lần này anh không đeo khẩu trang, mà đeo một cặp kính trông có vẻ phức tạp. Chiếc kính lớn che khuất nửa gương mặt anh, mắt kính phát ra ánh sáng màu đỏ mờ mờ.

Kính nhìn ban đêm?

Nhà anh không có đèn pin, là bởi vì anh đeo kính nhìn ban đêm?

Người đàn ông để lộ sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, đường nét gương mặt trông rất bình thường, cân đối, không phải ‘nhăn nheo chảy xệ’ như Giản Huyên nhận xét.

Giản Dao vẫn không để ý đến Bạc Cận Ngôn, cô cúi đầu tiếp tục ăn cá của mình.

Vài giây sau, cô thấy Bạc Cận Ngôn đứng thẳng người, anh chẳng nói một lời, quay người đi lên cầu thang. Thân hình màu trắng cao lớn nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Tầng một chỉ còn lại một mình Giản Dao.

Sau đó, cô cầm cái áo khoác đàn ông trên thành ghế, trông nó hơi quen mắt. Giản Dao lập tức nhớ ra, đây chính là áo khoác Phó Tử Ngộ treo trên mắc áo hôm cô đến đây phỏng vấn. Lúc bấy giờ, anh ta còn rút điện thoại di động từ túi áo...