Duck hunt

Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)

Posted at 25/09/2015

414 Views

Mặc dù tai nạn đó làm cho anh bị bệnh viêm phổi nặng, nhưng sức trẻ của một người thanh niên thường xuyên vượt suối băng rừng khiến cho anh bình phục rất nhanh.


Trung tới thăm anh và nói về vụ án điều tra về tên trùm buôn bán động vật quý hiếm Phạm Mạnh Tường và cái chết của Thanh Lâm. Mọi tình tiết trong vụ án đã được làm sáng tỏ, Phạm Mạnh Tưởng và toàn bộ đàn em đều bị bắt cũng như cung khai toàn bộ tội trạng giống như trong thẻ nhớ mà Thanh Lâm đã ghi lại trong chiếc thẻ nhớ, hiện tại bọn chúng đang bị tạm giam và chỉ còn đợi ngày ra tòa nhận án xét xử nữa mà thôi.


Cuối cùng Thiên Anh cũng liên lạc được với thư ký của Nguyên ở nước ngoài và thông báo về tình hình của Hạ Chi. Sau đó anh tới thăm Chi ở bệnh viện. Từ hôm cô hôn mê tới giờ, Vincent dường như không rời khỏi giường bệnh của cô nửa bước, điều đó khiến Thiên Anh cảm thấy tình cảm mà anh chàng này dành cho Hạ Chi còn chân tình hơn Nguyên. Thế nên anh tự nhủ sau này cũng sẽ chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện giữa ba người họ, dù sao thì nó cũng đã đủ rắc rối và đau đầu cho cả ba người rồi.


Ngày thứ tư sau khi Hạ Chi lâm vào hôn mê thì Nguyên về tới Việt Nam. Dường như anh đã bắt chuyến bay sớm nhất sau khi nghe tin cô gặp chuyện để về nước, rồi sau đó bay thẳng ra thành phố Hải Phòng. Khi Nguyên tới bệnh viện thì cả Thiên Anh và Vincent đều có mặt ở đó. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cả hai cũng không cản anh tới gần giường bệnh, để mặc anh nắm lấy bàn tay gầy rộc và vuốt lên bờ má gầy hõm lại của cô. Chỉ có mấy ngày mà nhìn cô giống như vừa đi một vòng quanh cõi chết rồi mới trở về.


-Đã có chuyện gì vậy? Tại sao mới có mấy ngày mà cô ấy đã ra nông nỗi này.- Nguyên hỏi khi ba người ra ngoài hành lang để y tá làm vệ sinh và thay đồ cho Hạ Chi.


-Cô ấy uống thuốc ngủ khi nghe tin anh Lâm mất…


Vincent nói đến đây thì Nguyên đã tức giận túm lấy cổ áo anh giận dữ:


-Vậy mà mày nói mày sẽ chăm sóc cho cô ấy? Tao vừa đi thì đã có chuyện xảy ra rồi. Mày là chồng chưa cưới của cô ấy cơ mà, sao một chút cũng không lo được cho cô ấy như vậy?


-Mày đủ tư cách để hỏi tao những câu này sao? Còn mày thì thế nào, mày thậm chí còn không dám thú nhận với cô ấy rằng mày vẫn còn dây dưa tình cảm với chị dâu của mày. Mày thực ra yêu cô ấy được bao nhiêu phần? Mày có biết khi thấy mày đi cùng chị dâu mày suốt đêm, cô ấy đã khóc nhiều thế nào không? Thậm chí đưa chị ta về chính căn phòng mà mày và cô ấy vẫn ở. Mày xem mày có xứng đáng để xưng một tiếng người yêu của cô ấy không?


-Tao chưa bao giờ làm điều gì vượt quá giới hạn với chị Dung, vì thế tao cấm mày đặt điều cho chị ấy.




-Hừ, những cái ôm giữa mày và chị ta giống cái ôm của em chồng với chị dâu lắm sao?


-Này, hai cậu làm gì vậy?- Đúng lúc hai người đang nhìn nhau như thể sắp đánh nhau tới nơi thì Thiên Anh từ phòng của bác sĩ chuyên khoa trở ra.- Ở đây là bệnh viện, thích đánh nhau thì ra ngoài kia. Hạ Chi còn nằm đó mà các cậu chỉ nghĩ được tới việc sống chết với nhau thôi à?




-Được rồi, nể Thiên Anh, tao không chấp mày làm gì…- Nguyên hừ giọng- Nhưng mày cũng biết rõ là Hạ Chi chọn tao chứ không phải mày, vì thế mày cũng nên về nhà đi, đừng bám theo cô ấy nữa. Từ nay trở đi tao sẽ chăm sóc cô ấy.


Vincent vừa nói tới đây thì cửa phòng bệnh bật mở, y tá ló mặt ra kêu lớn:


-Bác sĩ, gọi bác sĩ đi, cô ấy tỉnh rồi…


-Cái gì, Hạ Chi tỉnh rồi sao?- Thiên Anh kêu lên đầu tiên và chạy vào phòng, dù sao thì trong ba người ở đây anh cũng là người có chuyên môn nhất.


Thiên Anh chạy vào rồi, Vincent liếc mắt nhìn Nguyên rồi chợt thở dài nói:


-Mày vào với cô ấy đi, tao đi gọi bác sĩ.


Nguyên thấy Vincent chợt buồn, nhưng trong đầu óc anh lúc này chỉ có Hạ Chi nên anh gật đầu rồi bước nhanh vào phòng.


Khi anh bước vào phòng thì thấy Thiên Anh đang vạch mí mắt Hạ Chi xem xét.


-Em vừa xoa bóp tay cho cô ấy, thấy tay cô ấy nắm lại…- Cô y tá giải thích để chứng minh rằng mình không nói dối.


-Cô ấy tỉnh thật chứ?- Nguyên tiến lại gần hỏi với vẻ lo lắng.


-Ừm, đừng lo, sẽ sớm tỉnh thôi.- Thiên Anh gật đầu rồi đứng thẳng dậy.- Mày ở đây đợi bác sĩ đi, tao đi sắp xếp để chụp lại não đồ cho cô ấy.


-Ừ. Tất cả nhờ vào mày đấy.


Thiên Anh đi rồi, Nguyên ngồi xuống ngay cạnh cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên bờ má gầy của cô, trượt qua đôi môi khô nẻ rồi vòng lên đôi mắt trũng sâu.


-Đồ ngốc này, sao em lại làm chuyện dại dột như thế chứ?


-Không có em thì anh biết làm sao hả?


-Chi, em có nghe anh gọi không? Anh về với em rồi đây. Em tỉnh lại đi, đừng làm anh lo.




Sau câu gọi đó, Nguyên mừng muốn khóc khi mi của cô chớp động, rồi cô mở mắt, ngơ ngác nhìn anh.


Nhưng Nguyên mừng không được bao lâu vì ngay sau mở mắt ra, nhìn anh trong mấy giây, và hành động đầu tiên của Hạ Chi là giơ tay bên kia tát bốp vào mặt anh, miệng thốt ra một từ duy nhất:


-Đồ tồi.



Chương 29: Bất ngờ mang tên Vincent

Giống như một trò đùa của định mệnh.


Lần đầu tiên mở mắt ra nhìn anh sau khi gặp nạn tại vách núi, câu đầu tiên Hạ Chi nói với anh cũng là “Đồ tồi” kèm theo một cái tát cháy mặt. Lần này sau khi tỉnh lại từ trận hôn mê, Hạ Chi cũng gọi anh như thế, và cũng là một cái tát kèm theo, mặc dù so với lần trước thì yếu ớt hơn nhiều. Có lẽ do cô đang thực sự yếu ớt nên không thể ra tay mạnh hơn được.




Chỉ có điều, ánh mắt Hạ Chi trước đây nhìn anh đầy hoang mang và lo sợ, lại có vẻ trống rỗng thì giờ đây ánh mắt cô hoàn toàn khác. Nó có gì đó u uất, đau buồn và tràn đầy phức tạp.


Trước đôi mắt tràn đầy sững sờ và nghi hoặc của Nguyên, cô rụt tay lại, khẽ nói:


-Em xin lỗi anh Nguyên.


-Em tỉnh rồi, rốt cuộc em cũng chịu tỉnh lại rồi.- Nguyên mừng rỡ, cũng quên cả đau đớn, ôm chặt lấy cô nói.


-Anh Nguyên…


Nhưng cô chưa nói được thêm câu nào thì bác sĩ đã tới, Vincent cũng theo phía sau. Đợi bác sĩ khám xong cho cô và chắc chắn là sẽ không có di chứng nào phát sinh, lúc ấy Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.




Từ đầu đến cuối Hạ Chi vẫn im lặng không nói gì, hết nhìn Nguyên lại nhìn Vincent, giống như cô muốn nói gì đó mà không thể nói. Nguyên vẫn ngồi cạnh cô, còn Vincent đứng ở gần cửa sổ nhìn lại, giống như anh đang cố tạo ra một khoảng cách thật xa với cô.


-Anh Trung…- Cô đột ngột lên tiếng, cũng không phải là hướng tới Nguyên ở bên cạnh mà lại là anh chàng ở phía xa kia.


-Ừ…


-Đưa em về nhà.


Câu nói gần như van nài của cô khiến không chỉ Nguyên mà cả Vincent đều sững sờ.




-Hạ Chi…- Vincent ngẩn ra, hình như anh còn chưa hiểu ý cô.



-Em không muốn ở đây nữa. Anh nói sẽ đưa em tới một nơi chỉ có hoa và gió mà… Anh từng hứa khi cầu hôn em mà…


Bàn tay Nguyên đang nắm chặt tay cô cũng run lên sau câu nói trong tiếng nấc ấy. Anh có cảm giác như trong mắt cô lúc anh, sự tồn tại của anh hoàn toàn bằng con số không. Anh đã hiểu tại sao từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, cô lại nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp như thế.


Cô đã hồi phục trí nhớ. Và điều anh lo lắng nhất đã xảy ra, trong tâm trí cô lúc này dường như vị trí cao nhất lại là người chồng chưa cưới của mình, cũng là bạn thân của anh, Vincent.


Nhìn thấy cô khóc mà anh lại không dám đưa tay lên lau đi nước mắt cho cô. Nhìn thấy cô đau khổ mà anh không dám ôm cô vào lòng. Anh cảm thấy lúc này người cô cần là Vincent chứ không phải người đến sau là anh.


Anh quay đầu đưa mắt nhìn bạn mình, Vincent cũng nhìn anh. Dường như quá hiểu nhau dù chỉ qua ánh mắt, Vincent bước tới cạnh giường bệnh, đặt tay lên vai cô nói:


-Em nín đi. Vừa ốm dậy đừng có khóc. Anh hứa sẽ đưa em tới nơi đó. Anh nhất định sẽ đưa em đi.


Hạ Chi vẫn không ngừng khóc. Cô cũng rút tay ra khỏi bàn tay của Nguyên tự lúc nào. Vincent đỡ cô nằm xuống rồi thở dài, cũng không biết nói gì với thằng bạn mình vẫn ngồi ngây ra như phỗng ở trên ghế ngay bên cạnh. Cuối cùng, anh vỗ vai Nguyên và nói:


-Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, để cô ấy nghỉ ngơi.


Vincent thấy ánh mắt buồn bã và đầy thất vọng của Nguyên thì chỉ khẽ gật đầu, cũng không biết bản thân anh đang nghĩ gì.


***


Hai hôm sau Hạ Chi được xuất viện. Cả Nguyên và Vincent đều có mặt để đưa cô về khách sạn, nhưng suy nghĩ của hai người đàn ông lúc này vô cùng rối rắm. Từ khi cô tỉnh lại, dường như tình bạn giữa họ đã có một khoảng cách ghê gớm không sao có thể hàn gắn lại như xưa được.




Nguyên cũng không ở chung phòng với Hạ Chi nữa mà anh quyết định thuê một căn phòng khác. Việc ở chung một chỗ với cô có lẽ bây giờ không còn thích hợp nữa, và dường như Hạ Chi cũng không chấp nhận điều đó.


Sau khi đưa cô về khách sạn, Thiên Anh và Nguyên cũng đi tới trụ sở công an để gặp Trung để thay Hạ Chi giải quyết nốt những gì còn liên quan tới vụ án liên quan tới cái chết của anh trai cô. Trong căn phòng quen thuộc của Hạ Chi ở khách sạn chỉ còn lại cô và Vincent. Hạ Chi ngồi bó gối trên ghế sofa, mặt đăm chiêu nhìn ra phía cửa sổ, nơi gió đang thổi tung rèm cửa lên. Cô cũng không còn khóc như lúc mới tỉnh dậy nữa, có lẽ bản thân cũng ý thức được rằng dù cô có khóc bao nhiêu thì Thanh Lâm cũng không thể sống lại. Mặc dù không khóc, nhưng cô cũng chẳng mấy khi mở miệng, hoặc có thì cũng chỉ là trả lời những câu hỏi của Thiên Anh, và đôi khi là nhờ vả Vincent mấy câu. Cô đột ngột trở nên xa lạ với tất cả mọi người, nhất là Nguyên, người đã từng ở bên cô nhiều nhất, và cũng là người cô yêu nhiều nhất. Cô lặng lẽ và đóng kín lại bản thân, giống như là khi phục hồi lại trí nhớ, cô mới phát hiện ra bản thân mình là tờ giấy đã bị tô vẽ tới mức nào.


Vincent từ ngoài đi vào, mang theo một cốc nước lọc đặt xuống trước mặt cô, nói:


-Nước đây, em uống đi.


-Ừm…


Hạ Chi khẽ đáp lại rồi cầm cốc nước lên. Vincent ngồi xuống bên cạnh rồi dường như không nhịn được, anh buột miệng hỏi:


-Tại sao em lại ngốc nghếch như thế? Em có biết là em suýt mất mạng rồi không?


-Em xin lỗi.- Hạ Chi chợt nhớ lại mọi chuyện và gương mặt cô trở nên vô cùng buồn bã- Lúc đó em cảm thấy quá tuyệt vọng. Anh trai thì không còn, bản thân thì mất trí nhớ, người mình yêu thì chạy theo một người đàn bà khác. Em chỉ có một ý nghĩ duy nhất là muốn giải thoát bản thân mà thôi…


-Em mà chết thì anh…- Vincent ngập ngừng mãi một lúc cũng không biết nói tiếp thế nào, sau cùng anh đột ngột hỏi- Thực ra em chưa nhớ lại được gì đúng không?


Hạ Chi nhìn anh một hồi lâu, sau đó đặt cốc nước xuống bàn, lắc đầu:


-Không, em đã nhớ lại tất cả rồi.


Vincent phản bác:


-Không đúng, nếu em đã nhớ lại, thì chắc chắn em đã biết anh…


-Không phải chồng chưa cưới của em.- Hạ Chi nhẹ nhàng mỉm cười.


-Sao…- Vincent bị câu nói bình thản của cô làm cho điếng cả người, miệng lưỡi đột nhiên lắp bắp không thể nói thêm vào điều gì nữa.


-Em chỉ diễn cho tròn vở kịch mà anh đã bày ra thôi mà, không đúng sao?


-Nhưng em không sợ Nguyên nó sẽ buồn sao?


-Anh đừng lo, anh ta sẽ nhanh chóng tìm được người thay thế em thôi.- Hạ Chi lắc đầu cười.


-Anh chưa bao giờ thấy nó lo cho ai nhiều như lo cho em.


-Bỏ qua đi...