Gặp em dưới mưa xuân
Posted at 27/09/2015
603 Views
Vũ Văn Thần Quang là một người đàn ông trưởng thành, còn Tiểu Đa của anh thì vừa mới rời trường được nữa năm, hầu như chưa hề có kinh nghiệm xã hội nào, một cô gái như vậy rất dễ thấy hấp dẫn trước một người đàn ông trưởng thành. Yêu ư? Có lẽ phần nhiều bị cám dỗ mà không biết!
Phạm Triết Thiên kết luận.
Nghe nói Phạm Triết Thiên muốn gặp anh nói chuyện. Thần Quang rất vui, đuổi theo Lý Hoan, hỏi: “Anh rể! Lần đầu tiên anh nói chuyện với Phạm Triết Thiên như thế nào?”.
Lý Hoan cười thầm: “Lúc đó tôi không chuẩn bị gì, đẩy cửa ra đã thấy cả đám người”.
Thần Quang yêu cầu: “Anh nói cụ thể một chút, càng chi tiết càng tốt”.
Lý Hoan nhìn Thần Hy: “Tôi không chuẩn bị gì, ngoài Tiểu Đa và vợ chồng anh Ba của cô ấy, tôi chẳng biết ai, tóm lại tình hình giống như trong buổi bảo vệ luận văn. Họ hỏi, còn tôi trả lời. Trả lời xong là xong”.
Thần Hy cười nhìn em: “Nhà chúng ta cũng sẽ tổ chức thi biện luận”.
Lần này Thần Quang không giúp chị gái: “Lý Hoan, tôi hỏi anh một câu, anh chỉ yêu một mình chị gái tôi phải không?”.
Lý Hoan kéo tay Thần Hy, nói to: “Đúng rồi, chỉ yêu một mình cô ấy!”.
Thần Hy cười: “Được rồi, nói mau đi, Thần Quang đang sốt ruột kia kìa”.
Lý Hoan cũng cười: “Những câu hỏi của họ rất kỳ quặc. Chỉ cần cậu nắm chắc một nguyên tắc, lấy việc Tiểu Đa thích là tối thượng thì được. Thần Quang, để tôi hỏi. Cậu thử nhé”.
“Cậu thích điểm gì ở Tiểu Đa?”
“Điểm nào cũng thích!”
Lý Hoan lắc đầu: “Câu trả lời này thiếu chân thành, cậu phải nói là trong sáng, đáng yêu, xinh đẹp, lễ phép, rộng lượng, hiểu biết…”.
Thần Quang cười, nói: “Phải thêm một câu, trong lòng tôi, cô ấy không phải là thiên sứ, thiên sứ không bằng cái móng chân của cô ấy! Những người trong nhà họ Phạm nghĩ như thế về Tiểu Đa hả?”.
Lý Hoan nói một cách nghiêm túc: “Còn to tát hơn thế, chỉ cần cậu cường điệu hơn cả họ, thì cậu mới đánh bại họ được”. Nói xong bèn cười, rồi đem chuyện lúc đó Phạm Triết Nhân đã hỏi mình có biết kể chuyện hay không, nói cho chị em Thần Quang nghe.
Vũ Văn Thần Quang cười đến đau cả bụng: “Yên tâm, nếu họ hỏi như vậy, em sẽ trả lời, em biết chuyện Nghìn lẻ một đêm, Truyện cổ Andersen, Truyện cổ Grim, và bốn tác phẩm nổi tiếng[1'>. Nếu không được, em sẽ lập tức kể ngay cho anh chị em nhà họ Phạm nghe chuyện Cô bé quàng khăn đỏ, ít nhất là có tới năm dị bản, và dịch bằng tiếng của ba nước!”.
[1'> Bốn tác phẩm nổi tiếng: Đó là Tam quốc diễn nghĩa, Thủy Hử, Tây Du Ký và Hồng lâu mộng.
Lý Hoan lấy làm khó hiểu: “Sao lúc đó tôi lại không kể ngay tại chỗ nhỉ? Tài ăn nói của tôi cũng đâu có kém cậu”. Tiếp đó lại nói cho Thần Quang biết sở thích của Phạm Tiểu Đa: “Nếu chẳng may mà hỏi đến sở thích của Tiểu Đa, cậu không trả lời được thì cậu sẽ không phải là ứng cử viên đủ tiêu chuẩn, sẽ không thể chăm sóc tốt cho Tiểu Đa”.
Thần Quang lại cười: “Chuyện này không sợ, Phạm Tiểu Đa đã ôn tập cho em một lần rồi, đáp án chính xác, em sẽ bảo họ hỏi Tiểu Đa xem, đảm bảo câu nào cũng trả lời đúng”.
Sau một hồi trao đổi, bồi dưỡng, Thần Quang cảm thấy những người trong nhà họ Phạm đã quá quan tâm đến Tiểu Đa, sợ cô ấy phải chịu ấm ức, sợ anh không chăm sóc tốt cho em gái họ. Chuyện này, anh hoàn toàn hiểu.
Dường như Lý Hoan có vẻ căng thẳng hơn Thần Quang trong lần gặp gỡ này, nên liên tục nhắc Thần Quang phải ăn mặt tề chỉnh, nhất định không được mặc lòe loẹt, trên cổ đeo đồ trang sức. Khi tới đó thái độ phải tốt, phải lễ phép lịch sự, phải chứng tỏ có tình cảm sâu sắc với Tiểu Đa.
Thần Quang nhìn mình trong gương. Toàn thân toát lên vẻ của một chính nhân quân tử. Anh quay đầu lại, hỏi Lý Hoan và Thần Hy: “Thế nào?”.
Thần Hy đáp với vẻ ngưỡng mộ: “Khi đi trên đường em phải cẩn thận kẻo bị bọn con gái quấn chặt lấy đấy”.
Lý Hoan lắc đầu: “Cậu nên mặc bộ đồ đi làm thì tốt hơn. Bộ trang phục này có thể lên tạp chí thời trang được đấy”.
Thần Quang bắt đầu thay quần áo, từ com lê đến quần áo mặc bình thường. Anh thở hổn hển: “Cái anh Phạm Triết Thiên ấy rốt cuộc thích bộ nào?”.
Lý Hoan nhìn đến hoa cả mắc, rồi chậm rãi nói: “Lần đầu tiên tôi tới đó với bộ com lê, tôi hoàn toàn không chuẩn bị gì”.
Thần Quang xị mặt: “Bộ đó màu gì?”.
Lý Hoan nghĩ một hồi lâu: “Là bộ tôi đang mặc trên người”.
Thần Quang nhìn kỹ, rồi quay sang nói với Thần Hy: “Chị, mau đi mua giúp em một bộ giống hệt thế này, nhưng là số lớn hơn!”.
Thần Hy lắc đầu: “Em tìm một bộ gần giống như vậy là được mà?”. Nói rồi, chị đi tìm chiếc cà vạt phù hợp với bộ com lê đó cho em trai.
Chờ đến khi Thần Quang mặc xong, Lý Hoan lại nói: “Quần áo của cậu là thẳng quá, giày cũng quá bóng, tóc quá mượt, nhưng sao nhìn cứ thấy không ổn”.
Thần Quang đưa tay xoa đầu, làm cho mái tóc rối lên, sau đó vò vò chiếc áo để nó khỏi thẳng quá. Nhìn xuống đôi giày, anh đưa chân ra, nói với Lý Hoan: “Anh giẫm lên đi”.
Lý Hoan ra sức giẫm xuống, Thần Quang đau tới mức nhảy dựng, hét toáng lên: “Bảo anh giẫm lên cho nó bẩn một chút, chứ tôi đâu có bảo anh giẫm làm đau chân tôi!”.
Thần Hy thu mình trong lòng Lý Hoan, cười như điên: “Thần Quang! Chưa bao giờ chị thấy em căng thẳng đến mức như vậy!”.
Thần Quang không thèm để ý tới hai người ấy, nhìn vào gương ngắm nghía, quyết định sẽ mặc như vậy, rồi huýt sao đi ra ngoài. Lý Hoan nói vọng lên từ phía sau: “Nhất định không được huýt sáo trước mặt Phạm Triết Thiên đấy, nếu không anh ta sẽ cảm thấy cậu giống bọn du côn!”.
Thần Quang thôi không huýt sáo nữa. Anh cười, nói với bản thân, một giọt nước cũng có thể phản chiếu được ánh rực rỡ của mặt trời, thành hay bại là ở chi tiết.
Phạm Triết Nhân kiếm một chiếc camera, lắp vào nắp chiếc bút cài trên túi áo ngực của Phạm Triết Thiên.
Triết Nhân thử ống kính, xem hiệu quả thế nào, rồi cười nói với anh trai: “Anh Cả, nhớ là động tác đừng quá mạnh, nếu không ống kính sẽ bị rung”.
Phạm Triết Thiên gật đầu, lần đầu tiên sử dụng loại thiết bị này, nên nếu đã ngồi xuống là chẳng dám động đậy. Phạm Triết Nhân lại nói: “Anh Cả, anh chú ý độ cao này, nhớ là phải nhìn ngang với cậu ta”.
Nghe vậy, Phạm Triết Thiên thấy yên lòng, khen em trai: “Tốt lắm, quan sát của bác sĩ pháp y vô cùng tỉ mỉ. Chú đã vận dụng sở trường vào đời sống rất tốt”.
Phạm Triết Thiên chọn thời gian vào lúc chín giờ sáng, địa điểm là một quán trà ở Thiên Đai. Vào giờ đó, quán trà hầu như không có ai.
Khi Vũ Văn Thần Quang bước vào quán trà, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt mũi hơi giống Phạm Triết Lạc đang ngồi ở ghế gần cửa nhìn anh. Ở phía xa, còn có một người đàn ông ngồi trong góc đang đọc báo, tờ báo che mất mặt anh ta. Ngoài ra, trong quán trà không còn ai nữa.
Vũ Văn Thần Quang đi thẳng đến trước mặt Phạm Triết Thiên: “Xin hỏi, anh có phải là anh Cả của Tiểu Đa không? Em là Vũ Văn Thần Quang”.
Phạm Triết Thiên mỉm cười nhưng không đứng dậy, vì Triết Nhân đã nói rằng, không được cử động mạnh, liền gật đầu: “Ngồi đi”.
Vũ Văn Thần Quang ngồi xuống xong, đưa mắt nhìn thân hình ngồi thẳng đơ của Phạm Triết Thiên, rồi lại nhìn vào chiếc bút cài ở túi áo ngực của anh ta, nghĩ bụng: Hèn nào mà Lý Hoan bảo mình đừng có mặc những bộ trang phục quá sặc sỡ, Phạm Triết Thiên không phải là người lạc hậu thông thường. Thời buổi này ai còn cài bút ở túi áo ngực nữa. Nhìn thấy chiết bút máy ấy, Thần Quang rất buồn cười, nhưng phải cố gắng giữ cho đôi môi khỏi nhếch lên.
Phạm Triết Thiên bình thản quan sát Vũ Văn Thần Quang. Dường như anh đã tìm ra đáp án cho việc Tiểu Đa thích cậu chàng này. Vũ Văn Thần Quang trông có vẻ đẹp trai hơn trong ảnh, khi cười để lộ hàm răng trắng bóng, làm rạng rỡ cả khuôn mặt, cử chỉ mang dáng dấp phong cách của người đàn ông đã trưởng thành, đúng là kiểu người mà các cô gái thích nhất.
Phạm Triết Thiên nhớ tới lời của Phạm Triết Lạc, nói rằng cậu thanh niên này cũng rất tốt, nhưng lúc đó anh đã cười lạnh lùng: Chú Sáu à, chú chỉ nhìn vẻ bề ngoài, chỉ nghe cậu ta to nhỏ, nếu chú nhìn thấy bản báo cáo của chú Tư, thì liệu chú còn nhận xét rằng cậu ấy tốt được nữa không!
Phạm Triết Thiên vẫn giữ tác phong cũ, không đem ý kiến của người trước làm ấn tượng ban đầu trong lần gặp gỡ này. Anh tiếp tục mỉm cười chào Thần Quang, rồi giới thiệu một cách đơn giản: “Tôi là Phạm Triết Thiên, anh Cả của Tiểu Đa. Tôi lớn hơn Tiểu Đa mười tám tuổi, vừa làm anh lại vừa làm bố”.
Thần Quang kịp thời bổ sung một câu: “Sau này em sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Đa”.
Mặc dù Phạm Triết Thiên đã nói rằng cố gắng hết sức đánh giá một cách khách quan, nhưng ít nhiều cũng vẫn chịu ảnh hưởng của bản báo cáo mà Phạm Triết Nhân đưa cho. Câu nói mà Thần Quang tiếp lời, khi lọt vào tai Triết Thiên thì dường như nó mang ý rằng Tiểu Đa không còn cần đến anh Cả nữa, một cảm giác chua xót lan dần. Phạm Triết Thiên nâng chén trà lên uống một ngụm to, để cố nén cảm giác khó chịu đó. “Sức khỏe của bố cậu vẫn tốt chứ?”
Thần Quang đã chuẩn bị rất nhiều thông tin để đối phó với những câu hỏi kỳ quặc, nhưng sao Phạm Triết Thiên lại hỏi đến bố của mình nhỉ? Thần Quang đành trả lời: “Cũng tốt ạ, tinh thần vẫn rất minh mẫn, không lúc nào chịu nghỉ ngơi, nói là ở nhà chăm sóc cây cảnh, nhưng hễ có chuyện quan trọng ở công ty thì ông vẫn là người quyết định”.
Phạm Triết Thiên cười: “Khi nào có thời gian tôi sẽ đến thăm ông ấy. Phải rồi, Vũ Văn Thần Quang, cậu học ở nước ngoài mấy năm?”.
Thần Quang nghĩ thầm trong bụng, vào vấn đề chính rồi đây: “Cứ gọi em là Thần Quang là được rồi. Em ở Canada bảy năm, nhưng chỉ học có bốn năm. Ba năm còn lại em vừa đi làm thêm vừa đi du lịch”.
Phạm Triết Lạc nghe vậy, nói: “Đọc một vạn cuốn sách không bằng đi một vạn dặm, càng đi nhiều càng biết nhiều, không giống như Tiểu Đa nhà tôi, lớn như vậy rồi nhưng chưa ra khỏi thành phố A. Mọi người trong nhà lúc nào cũng lo cho nó. Bây giờ mới thấy, lẽ ra nên để cho nó ra ngoài rèn luyện từ sớm để có thêm kinh nghiệm sống, không đến nỗi bây giờ có bạn trai vẫn khiến mọi người thấy không yên tâm”.
Thần Quang thấy tim thót một cái, như có hồi chuông báo hiệu vang lên, Phạm Triết Thiên khen mình biết rộng hay là có ý muốn nói Tiểu Đa chọn không đúng người? Nghĩ vậy, Thần Quang tiếp lời: “Sau này em sẽ thường xuyên đưa Tiểu Đa đi đây đi đó”.
Trong lòng Phạm Triết Thiên thấy ghen tỵ. Tôi vẫn còn chưa đồng ý, vậy mà cậu nói như thể Tiểu Đa đã trở thành người của cậu rồi? Vì thế, Triết Thiên đáp lại đầy lạnh lùng: “Tiểu Đa nhà tôi rất ngây thơ, thực ra với điều kiện như của cậu, cậu không nhất thiết phải tìm người như Tiểu Đa”.
Thần Quang nghĩ, đây không biết có phải là câu hỏi biến tướng rằng cậu yêu Tiểu Đa nhiều đến mức nào không. Thế là Thần Quang bèn nói một mạch rất lưu loát tất cả những hình dung từ về Tiểu Đa mà Lý Hoan đã nói cho, đồng thời thêm cả phần sáng tác của mình với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Thiên sứ? Thiên sứ cũng không bằng Tiểu Đa? Lại còn nói trơn tuột như thế nữa chứ! Phạm Triết Thiên hít một hơi. Nếu không biết gia thế của Thần Quang, có lẽ Phạm Triết Thiên đã tưởng rằng mình gặp phải bọn chuyên lừa đảo các cô gái ngây thơ rồi.
Thần Quang chăm chú nhìn Phạm Triết Lạc, thở phào, chờ đợi câu hỏi tiếp theo. Một hồi lâu, Phạm Triết Thiên mới trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Tôi hiểu Tiểu Đa nhà tôi, nó tuyệt đối không xuất sắc như cậu Vũ Văn vừa nói đâu”.
Thần Quang nghe vậy vô cùng hoang mang, cậu Vũ Văn? Sao mà xa cách, lạnh lùng thế. Bụng nghĩ thầm, Lý Hoan ơi, anh hại chết tôi rồi, vì thế vội sửa lại: “Thực ra, ý của em muốn nói, trong lòng em Tiểu Đa là tốt nhất”...