Động phòng hoa trúc cách vách
Posted at 27/09/2015
499 Views
Trước mặt cô ta, tôi cũng chẳng cần phải tỏ ra thanh cao, hơn nữa cũng chẳng có thanh cao để mà thể hiện: “Đúng vậy.”
“Làm như vậy có công bằng với anh ấy không?”
“Cô Dụ, lúc đầu cô đã gây ra cho tôi rất nhiều hiểu lầm, khiến cho anh ấy dù có cả trăm cái miệng cũng không thể biện hộ, như thế cũng có công bằng với anh ấy không?” Tôi không hề biết rằng, mình cũng có thể nói bằng miệng lưỡi sắc bén như vậy, có lẽ đứng trước mặt người là vợ của Diệp Chính Thần nên ý chí đấu tranh của tôi mới trở nên rõ rệt như vậy.
Sắc mặt của Dụ Nhân không thay đổi, trả lời vẻ đương nhiên: “Đó là điều mà tôi nên làm, là chức trách của tôi.”
Tôi tức đến nghẹt thở. Cô ta diễn trò trước mặt tôi, khiến tôi và Diệp Chính Thần quay như chong chóng, thế mà bây giờ cô ta lại lớn tiếng và không hề xấu hổ nói với tôi rằng, đó là chức trách của cô ta.
Tôi cố nén cơn giận, mỉm cười lạnh lùng giống cô ta: “Hôm nay cô tới đây là muốn thực hiện chức trách gì nữa đây?”
Dụ Nhân nhìn tôi bằng đôi mắt như hai giọt nước mùa thu: “Để nói với cô sự thật. Sự thật mà ba năm trước Diệp Chính Thần không thể nói. Cô có muốn nghe không?”
“Vì sao cô lại muốn nói với tôi?” Tôi nhìn Dụ Nhân vẻ cảnh giác.
“Vì tôi thừa nhận rằng mình đã thua. Tôi và anh ấy sống dưới một mái nhà suốt ba năm, cho dù có uống say thì anh ấy cũng không thèm nhìn ngó tới tôi...”
Cuộc chiến giữa đàn bà không có thắng thua mà chỉ là hai kẻ bị thương đầy mình. Dụ Nhân nói cô ta đã thua, còn tôi cũng đâu có thắng, tôi đã trải qua ba năm với sự giằng co và mâu thuẫn, cho tới khi cõi lòng đã chết, tới khi không còn hy vọng gì ở tình yêu, cho tới khi tôi chấp nhận sự lạnh lùng của hiện thực và quyết định lựa chọn cuộc sống bình lặng như nước thì cô ta lại mang sự thật như mang một chiến lợi phẩm đến để nói với tôi.
Dụ Nhân lại hỏi: “Bây giờ cô đã muốn nghe chưa?”
Tôi cảm thấy chiến lợi phẩm rất giống khối thuốc nổ, Dụ Nhân sẽ dùng nó để hủy hoại cuộc sống của tôi. Nhưng tôi vẫn gật đầu rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, nói: “Mời ngồi.”
Dụ Nhân ngồi xuống, lặng lẽ nhìn tôi, thong thả kể cho tôi nghe chuyện về Diệp Chính Thần.
Thì ra, năm năm trước, tổ chức Yamaguchi-gumi (1) và một số băng nhóm xã hội đen ở Nhật Bản hoạt động ráo riết, điên cuồng vơ vét tiền bạc. Tổ chức Cảnh sát hình sự Quốc tế cảnh giác, lo ngại rằng Yamaguchi-gumi sẽ không cam tâm trước thất bại của lần thanh toán trước mà quay trở lại. Vì thế họ đã cài rất nhiều người làm nội gián nhưng không thu được gì. Trong một lần “ngẫu nhiên”, Diệp Chính Thần đã cứu sống một ông trùm của băng nhóm người Hoa, rồi nhờ gia thế và y thuật tài giỏi, dần dần Diệp Chính Thần đã giành được lòng tin của họ…
Lẽ ra, mọi kế hoạch đã được tiến hành rất thuận lợi, nhưng ba năm trước tôi đã xuất hiện ở phòng bên cạnh phòng của Diệp Chính Thần, làm cho kế hoạch của họ bị xáo trộn. Diệp Chính Thần biết rõ, trách nhiệm không cho phép anh sa vào chuyện yêu đương, nhưng anh đã không thể kìm nén được tình cảm của mình và để được ở bên tôi, Diệp Chính Thần đã đề nghị với tổ chức rằng anh cần có một người phụ nữ chăm sóc cho cuộc sống của anh, càng cần có một cô gái học về y để chia sẻ áp lực của việc học hành, để anh có thể chuyên tâm vào điều tra vụ án. Sau khi đề nghị được phê chuẩn, Diệp Chính Thần bắt đầu theo đuổi tôi... Nhưng Diệp Chính Thần không thể nào ngờ được rằng, cha anh đã lặng lẽ hành động, cố gán cô con dâu mà ông nhắm từ lâu là Dụ Nhân cho anh.
Diệp Chính Thần vội vã về nước, định giải quyết việc đó nhưng tất cả đã được an bài, anh chỉ còn cách phục tùng mệnh lệnh, tạm thời chia tay tôi.
Dụ Nhân sang Nhật Bản với niềm hy vọng tràn đầy, tưởng rằng có cơ hội ở bên cạnh thì hai người sẽ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhưng Diệp Chính Thần đã nói với cô ấy, anh và tôi đã có quan hệ với nhau, mong rằng Dụ Nhân sẽ tác thành cho chúng tôi. Dụ Nhân cho rằng cô ấy mới là người yêu và hiểu Diệp Chính Thần nhất, là người phụ nữ thích hợp với anh nhất, nên sau đó cô ấy từng bước tiếp cận tôi, để tôi càng ngày càng hiểu lầm Diệp Chính Thần và cuối cùng là rời xa anh... Cô ấy muốn cho Diệp Chính Thần biết, tôi hoàn toàn không xứng đáng để anh yêu.
Dụ Nhân còn nói với tôi, buổi tối trước khi tôi rời khỏi Nhật Bản, Diệp Chính Thần trở về phòng, chỉ nói với cô ấy một câu: “Kể từ hôm nay, tôi sẽ “yêu” cô thực sự.”
Nói xong câu đó, Diệp Chính Thần đi khỏi, cả đêm không quay trở về.
Đến khi Diệp Chính Thần quay trở về, anh đã hoàn toàn thay đổi, anh trở nên trầm mặc, thường đứng bên cửa sổ nhìn về phía Trung Quốc xa xăm, và lần nào cũng đứng đến hết đêm...
Cảnh vật trước mắt tôi quay như chong chóng, đất dưới chân dường như cũng mềm nhũn, tôi không sao đứng vững được. Tôi bám vào chiếc ghế bên cạnh, từ từ ngồi xuống. Ba năm qua, tôi đã từng đặt ra biết bao giả thuyết, giả như Diệp Chính Thần đến tìm tôi, giả như anh vẫn còn yêu tôi thì tôi sẽ không để bụng bất cứ điều gì, không để bụng đến việc anh đã lừa dối tôi, không để bụng việc rốt cuộc giữa anh và Dụ Nhân có chuyện gì, giả như anh đến tìm tôi, giả như anh vẫn yêu tôi, tôi có thể tha thứ, có thể tha thứ tất cả. Nhưng anh đã không tới, mọi giả thiết đều trở nên huyễn hoặc để tôi tự dỗ dành mình và dỗ dành người khác.
Nhưng bây giờ, mọi giả thuyết đều đã thành sự thật. Nói tôi không chút dao động, không muốn quay trở lại bên Diệp Chính Thần thì hoàn toàn là nói dối. Vì dù sao Diệp Chính Thần vẫn là người đàn ông tôi yêu nhất.
Nhưng tôi không thể không nghĩ cho Ấn Chung Thiên. Cho dù kết quả của vụ án này như thế nào thì nó vẫn là một cú giáng nặng nề đối với một người muốn làm được điều gì đó ở chốn quan trường như Ấn Chung Thiên. Trong ba năm tôi gặp khó khăn và trong những ngày đen tối nhất, anh đã ở bên tôi, nâng đỡ tôi, cùng tôi vượt qua tất cả.
Dụ Nhân nói: “Tôi nói tất cả những điều này với cô, chỉ hy vọng cô biết rằng Diệp Chính Thần yêu cô như thế nào... Cô lo lắng muốn cứu vị hôn phu của mình, điều đó tôi hoàn toàn hiểu được. Nhưng... tôi mong cô hãy suy nghĩ một chút đến cảm nhận của Diệp Chính Thần.”
“Cảm ơn cô đã nhắc tôi, tôi biết mình nên làm thế nào.” “Vậy thì được rồi, tôi không làm phiền cô nữa.” Dụ Nhân đứng lên, ra về, dáng người quý phái rất riêng biệt.
Tiễn Dụ Nhân chưa được bao lâu, tôi nhận được điện thoại của mẹ. Tôi chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng sụt sịt trong máy.
“Mẹ…”
“Nhịp tim của cha con không ổn định, hiện đang ở trong phòng cấp cứu...”
Tôi cảm thấy sợi dây thần kinh cuối cùng của mình dường như cũng bị đứt, trước mặt tối sầm lại.
“Một người bạn của cha con ở Viện Kiểm sát nói, Chung Thiên có thể sẽ phải ngồi tù, ít nhất cũng sáu, bảy năm... thế là cha con...” Trong điện thoại chỉ có tiếng nức nở của mẹ.
Tôi không thể quỵ ngã, không thể. Cố gắng dùng chút sức lực còn lại, tôi an ủi mẹ: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Không sao đâu, Chung Thiên không sao, cha con cũng không sao, con sẽ về ngay đây.”
Tôi đi máy bay, sau đó lên ô tô, đến hơn mười một giờ hôm ấy mới về tới bệnh viện. Cha tôi vừa mới ngủ, mẹ tôi đang túc trực bên cạnh, nhìn thấy tôi, mắt bà lại đỏ hoe. Có lẽ cha tôi nghe thấy tiếng động nên mở mắt, môi mấp máy, chìa tay về phía tôi.
Tôi hiểu cha tôi muốn nói gì, bèn bước tới, nắm tay ông: “Cha, cha đừng nghe người khác nói linh tinh, bạn con ở Bắc Kinh nói rằng... Chung Thiên không có tội, anh ấy sẽ được thả ra nhanh thôi.”
“Có thật như thế không?” Mẹ tôi vội hỏi.
“Thật ạ!” Tôi ngồi xuống, khẽ nói: “Bạn của con là tham mưu trưởng quân khu, anh ấy đã hỏi giúp con, vụ án này không liên quan gì tới Ấn Chung Thiên...”
“Quân khu Bắc Kinh? Chức vụ cao thế ư?”
“Đúng ạ, rất cao. Anh ấy nói không sao, chắc chắn là không sao.”
Cha tôi nghe vậy yên tâm nằm ngủ, mẹ tôi cũng nằm nghỉ trên chiếc giường trực, còn tôi thì ngồi trên chiếc ghế dài ở cổng bệnh viện chờ tới khi trời sáng.
Tôi đã ngồi như vậy suốt đêm, cứ lật đi lật lại chiếc điện thoại nhưng mãi vẫn không tìm ra người nào có thể giúp được tôi. Hai giờ đêm, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại bấm số máy của Diệp Chính Thần, điện thoại vừa kêu một tiếng thì trong đầu tôi vang lên câu nói của Dụ Nhân: “Tôi nói tất cả những điều này với cô, chỉ hy vọng cô biết rằng Diệp Chính Thần yêu cô như thế nào... Cô lo lắng muốn cứu vị hôn phu của mình, điều đó tôi hoàn toàn hiểu được. Nhưng... tôi mong cô hãy suy nghĩ một chút đến cảm nhận của Diệp Chính Thần.”
Tôi vội vàng tắt máy, tưởng rằng Diệp Chính Thần sẽ không nghe thấy, nhưng chỉ mấy giây sau, anh lập tức gọi lại.
Khi điện thoại được kết nối, tôi có thể nghe thấy cả tiếng thở của anh, rất nặng nề. Tôi chẳng muốn nói bất cứ điều gì, cứ nghe tiếng thở của anh...