Động phòng hoa trúc cách vách
Posted at 27/09/2015
496 Views
”
Diệp Chính Thần cắt ngang lời tôi: “Liệu y thuật của bác sĩ Trần có cao hơn y thuật của Chủ nhiệm Lý ở bệnh viện Phụ ngoại không?”
Tôi không nói nữa. Nghĩ tới trình độ điều trị của một bệnh viện cấp ba của chúng tôi, tôi quyết định không từ chối lòng tốt của Diệp Chính Thần nữa. Vì suy cho cùng, sức khỏe của cha tôi quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Ăn sáng xong, anh vội vã ra về, hai ngày sau đó không hề thấy bóng dáng anh, cũng chẳng có tin tức gì. Mấy lần bấm số của anh rồi lại do dự, cuối cùng quyết định không bấm nút gọi.
Chiều muộn ngày thứ ba, tôi đang viết bệnh án trong phòng làm việc thì Diệp Chính Thần đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, vẻ mặt mệt mỏi, bộ quân phục có vài vết nhăn mờ, chắc hai ngày vừa qua anh sống không được vui vẻ, thoải mái.
Anh bước vào phòng, nói thẳng với tôi: “Mọi chuyện đã giải quyết xong, ngày mai họ sẽ thả người, anh sẽ đưa em tới đón Ấn Chung Thiên.”
Đứng trước vẻ mệt mỏi và lạnh lùng của anh lúc đó, tôi không biết phải dùng lời lẽ nào để thể hiện tình cảm của mình, nhìn thấy vết bẩn trên cổ áo anh, tôi khẽ nói: “Áo của anh bẩn rồi, để tôi giặt cho anh.”
Một ánh rạng rỡ thoáng hiện lên trong mắt anh, vẻ lạnh lùng và mệt mỏi dần tan biến. Diệp Chính Thần ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, giọng nói không còn khô cứng nữa: “Phải chạy đi chạy lại Lăng Châu hai lần, mệt đứt hơi. Có thể tìm cho anh một chỗ nghỉ ngơi chút không?”
Diệp Chính Thần là người ưa sạch sẽ, thế mà Nam Châu hầu như lại không có khách sạn cao cấp. Tôi suy nghĩ một lát: “Hay là anh tới căn hộ của tôi vậy.” Ánh mắt của Diệp Chính Thần càng rạng rỡ hơn, thậm chí khóe miệng còn hiện rõ nụ cười: “Cô bé, em vẫn là người hiểu anh nhất.”
Tôi đặt bút xuống, gấp cuốn bệnh án lại, bất giác mỉm cười.
Tôi đưa Diệp Chính Thần về căn hộ của tôi. Vừa bước chân vào cửa, Diệp Chính Thần đưa mắt nhìn, căn phòng ba mươi mét vuông, thoáng một cái đã có thể nhìn cả căn phòng.
“Em không ở cùng cha mẹ à?”
“Có. Đây là căn hộ mà bệnh viện phân cho các bác sĩ trẻ như tôi, thỉnh thoảng tôi cũng tới đây ở.” Nói rồi, tôi cúi xuống, lấy một đôi dép nam trên giá đưa cho Diệp Chính Thần, nhưng chợt nhớ ra thói quen sạch sẽ của anh, tôi nghĩ chắc chắn anh sẽ không bao giờ xỏ chân vào đôi dép của Ấn Chung Thiên, vì thế tôi đặt đôi dép trở về vị trí cũ. “Không cần thay dép đâu, dù sao thì sàn nhà cũng bẩn rồi.”
Diệp Chính Thần nhìn tôi đặt đôi dép trở về vị trí cũ, dường như anh đang nghĩ ngợi điều gì, nhìn xuống đôi thảm mềm trải trên sàn và đôi cốc thủy tinh đặt trên bàn rồi lại nhìn về phía phòng ngủ của tôi, trong đó đặt một chiếc giường đôi rộng một mét rưỡi.
Vẻ mặt Diệp Chính Thần sa sầm. Tôi lặng lẽ lùi lại một bước, do dự xem có nên giải thích với anh rằng, tôi mua chiếc giường này chỉ là để nằm ngủ cho thoải mái.
Không chờ tôi lên tiếng, Diệp Chính Thần mở ngay cửa phòng tắm. Khi anh nhìn thấy một chiếc khăn mặt và một chiếc bàn chải trên giá thì khóe môi mới hơi giật giật, vẻ mặt u ám tạm thời tan đi.
Tôi đưa Diệp Chính Thần vào phòng ngủ, lấy một chiếc áo tắm bằng vải bông dùng cho cả nam và nữ đưa cho anh: “Anh thay đi, để tôi giặt quần áo cho anh.”
Diệp Chính Thần không nói gì, lập tức cởi khuy áo. Khi những chiếc khuy của bộ quân phục vừa cởi ra, mặt tôi bỗng nhiên nóng bừng, tôi vội ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Trong căn phòng tắm bé tí, tôi ngồi vò bộ quân phục, Diệp Chính Thần đứng dựa nghiêng người ở cửa, nhìn tôi giặt. Trước cái nhìn của anh, tôi cảm thấy mất tự nhiên, bèn lên tiếng hỏi: “Chẳng phải là anh rất mệt sao? Anh đi ngủ một lúc đi.”
“Bây giờ không mệt nữa.”
“...” Những ngón tay tôi nắm chặt chất vải cứng nhưng trong lòng mềm hẳn lại.
Chúng tôi không nói gì với nhau nữa, tôi thì chăm chú giặt, anh thì chăm chú nhìn tôi, sự im lặng có lúc là sự trao đổi tốt nhất. Giặt xong, tôi treo bộ quần áo lên ban công, cẩn thận vuốt cho phẳng phiu. Làm xong mọi việc, trời cũng đã tối, tôi vào bếp nấu hai bát mỳ.
Màn đêm giăng xuống, tôi bê hai bát mỳ đặt lên trên bàn. Diệp Chính Thần ngồi xuống bàn ăn, cúi đầu hít hà mùi thức ăn rồi gắp một sợi mỳ lên, cho vào miệng, nhai rất lâu rồi mới nuốt.
“Không ngon phải không?” Tôi hỏi.
Anh lắc đầu: “Sau khi em đi rồi, anh đã tới hầu hết các tiệm mỳ, mà chẳng sao tìm thấy được vị này.”
“Trên đời này, những món ngon có rất nhiều, có thể vì anh chưa chú tâm thưởng thức.”
“Anh đã từng nếm rất nhiều món ngon.” Diệp Chính Thần ngẩng lên, nhìn tôi chăm chú. “Nhưng anh nhớ nhất mùi vị này.”
Một lát ớt theo xuống cổ họng, bỏng rát, tôi vội uống một ngụm nước. Diệp Chính Thần đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay tôi, tôi khẽ rụt tay về. “Nhưng ngày nào cũng ăn thì anh sẽ chán.”
Diệp Chính Thần nhướn mày, không nói câu nào.
Sau khi ăn xong, chúng tôi cầm cốc trà, đứng dựa vào cửa sổ. Ánh trăng soi bóng chúng tôi thành những hình rất dài và nhạt nhòa. Đêm cũng rất dài, tôi thực sự không tìm được chuyện gì thích hợp, đành chỉ xuống những con đường của thành phố: “Kia là phố Nhân Dân, kia là đường Thiết Du, khu vực cũ của Nam Châu... trước đây tôi sống ở đó...”
“Anh biết.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
“Anh còn biết rằng, nhà của Ấn Chung Thiên cũng ở đó, hồi nhỏ hai người thường chơi cùng nhau, anh ta yêu thầm em từ lâu, còn em chỉ coi anh ta như anh trai.”
“Sao anh lại biết?”
“Những điều anh biết không chỉ có thế...” Diệp Chính Thần mỉm cười, nhấp một ngụm trà. “Sau khi em trở về nước, Ấn Chung Thiên đối xử với em rất tốt, còn em vẫn rất lạnh lùng với anh ta và giữ mối quan hệ bạn bè thuần khiết, mãi cho tới ba tháng trước đây, em mới chấp nhận lời cầu hôn của Ấn Chung Thiên...”
Anh biết, chuyện gì anh cũng biết. Điều ấy có nghĩa rằng, anh đã âm thầm dõi theo tôi.
Diệp Chính Thần nhấp một ngụm trà, rồi nhìn về phía xa xăm: “Anh đã định về nước vào tháng Mười hai nhưng biết tin này anh đã xin về nước trước... Sau khi làm xong mọi thủ tục, anh đã đáp chuyến bay thẳng từ Nhật Bản về Thành Đô.”
Tôi nắm chặt chiếc cốc trong tay, trong miệng toàn vị đắng chát.
“Hôm tôi nhìn thấy anh ở tiệm áo cưới chính là ngày anh vừa về nước ư?”
“Đúng thế, nhưng đáng tiếc anh đã về muộn.” Diệp Chính Thần ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Trong ba năm em không có bạn trai, không thân mật với bất cứ người con trai nào, anh đã tưởng rằng em đang chờ anh, anh tưởng rằng em cũng như anh, không sao quên được tình cảm ấy. Khi anh nhìn thấy em mặc bộ áo cưới rồi mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay của Ấn Chung Thiên, anh mới...” Diệp Chính Thần lắc đầu, vẻ đau khổ. “… nhận ra rằng anh quá tự tin.”
Diệp Chính Thần không quá tự tin, anh tin vào mình và cũng tin vào tôi. Nếu có trách thì trách tôi không có niềm tin kiên định ấy để chờ anh tới cuối cùng.
Tôi cảm thấy ngực nhói đau, vội đưa cốc trà lên, uống một hơi nhưng vẫn không sao làm dịu được cơn đau ấy.
Diệp Chính Thần lại nói: “Anh không muốn dồn ép em, cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của em, nhưng anh không cam tâm từ bỏ như thế này.”
Tôi ngẩng lên, bầu trời sao rất xa xôi.
“Tôi sắp kết hôn rồi”, tôi khẽ nói, không biết để cho anh nghe hay nói với chính mình.
Diệp Chính Thần hỏi lại: “Em biết rõ rằng bệnh nhân mắc bệnh không thể cứu chữa được nhưng vì sao vẫn cứ dốc toàn tâm để cứu chữa? Vì sao cứ nhất định phải chờ tới khi người ấy trút hơi thở cuối cùng, em mới chịu từ bỏ?”
“Vì tôi muốn để người ấy được nhìn thấy thế giới này thêm một phút và nói thêm một vài lời.”
“Anh cũng như vậy...” Dưới ánh trăng như dòng nước, Diệp Chính Thần nhìn tôi chăm chú. “Để có thể nhìn thêm một chút, để có thể nói thêm vài lời.”
Tôi tưởng rằng nỗi đau không gì vượt qua được chính là câu nói nghe được ở sân bay năm ấy: “Hãy cho anh ba phút.”
Tôi đã không quay đầu lại.
Chờ anh ngồi trước mặt tôi, nói với tôi rằng, cuộc hôn nhân của họ là giả, mọi sai lầm chỉ là vì vai anh mang trọng trách. Tôi nghĩ lần đó cũng đã là cực điểm, chắc sẽ không còn gì bi thảm hơn chuyện đó nữa.
Kết quả, tôi đã đánh giá thấp anh. Anh vẫn còn cách để tôi đau lòng hơn, để tôi cảm thấy mình khó nghĩ và day dứt hơn.
Không chờ tôi trả lời, anh vỗ vai tôi: “Muộn lắm rồi, đi ngủ đi...