Insane

Động phòng hoa trúc cách vách

Posted at 27/09/2015

507 Views

..”

Khi Diệp Chính Thần tỉnh dậy, nhìn thấy tôi, khóe môi khẽ mỉm cười rồi từ từ chìa tay về phía tôi. Tôi để bàn tay xuống giường, nhẹ nhàng nói: “Lần sau đừng làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”

“Anh đâu có làm chuyện ngốc nghếch, chỉ là anh không muốn ra khỏi cửa... không muốn gặp ai, không muốn làm bất cứ việc gì.”

“Vậy em về đây, anh hãy nghỉ ngơi cho khỏe.”

Tôi đứng dậy, đột nhiên Diệp Chính Thần giơ bàn tay đang truyền dịch nắm lấy vạt áo tôi, không mạnh lắm, có lẽ vì không còn nhiều sức lực. Nhưng tôi đã bị ngăn lại, sự lạnh lùng bỗng tan biến.

“Để em gọi cho Dụ Nhân, nói cô ấy tới chăm sóc anh.” Diệp Chính Thần buông tay, cười khan một tiếng: “Thôi vậy, nếu em muốn đi thì cứ đi đi.”

Tôi thực sự muốn đi nhưng đôi chân lại như mọc rễ, không sao nhúc nhích được.

Diệp Chính Thần hỏi tôi: “Em có biết cảm giác mất tự do như thế nào không?”

Tôi lắc đầu.

“Đó là mọi hành vi và lời nói đều bị người khác khống chế, mọi quyết định đều phải có sự cho phép của người khác...”

“Anh là một người đàn ông, sao anh lại chịu sự sắp đặt của người khác?”

Diệp Chính Thần cười, nụ cười đầy vẻ chế nhạo: “Em tưởng rằng anh muốn như vậy sao? Trên đời này, Diệp Chính Thần ghét nhất là việc chịu sự sắp đặt của người khác.”

“Rốt cuộc là anh có nỗi khổ gì vậy?” “Để sau này anh sẽ nói với em.”

Tôi cắn răng, cố nén cơn đau nơi bàn chân, đứng dậy đi ra cửa.

Tôi nghe thấy anh nói: “Cô bé, anh rất nhớ em...”

Tôi cắn răng, thật chặt, trong lòng kêu lên hàng ngàn, hàng vạn lần: Không thể được! Không thể được! Anh ấy đã có vị hôn thê! Anh ấy đã có vị hôn thê!

Nhưng tôi lại nói: “Nhớ cái gì mà nhớ, để em đi hầm canh cho anh.”

Câu nói ấy buột ra khỏi miệng rồi, tôi chỉ muốn vả cho mình một cái. Đúng là đồ vô dụng! Đúng là hết thuốc chữa!

“Anh muốn ăn canh xương sườn với bí đao, cho nhiều xương sườn vào.” Giọng nói của Diệp Chính Thần bỗng trở nên rất trong và rõ.

“Em biết rồi.”

Trời ạ, có lẽ kiếp trước tôi đã mắc nợ anh!

Trời đã sang hè, ánh nắng gay gắt. Tôi đạp xe tới siêu thị, gạt mồ hôi đang vã ra như tắm, mua đầy một làn xương sườn, thịt bò và nhiều loại rau quả khác rồi quay về nhà, tất bật trong căn bếp nóng như chiếc lò hấp.

Nồi canh hầm đặt trên bếp, tôi ngồi thẫn thờ nhìn làn hơi nước từ từ bốc lên, những bọt nước nổi lăn tăn trong nồi.

Tôi không biết mình làm như vậy là đúng hay sai. Tôi cũng không biết trong suy nghĩ của Diệp Chính Thần, tôi và Dụ Nhân có vị trí như thế nào.

Tôi là con người, không phải là thần Phật, tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình yêu giày vò bản thân tới mức hôn mê vì mình, sau khi tỉnh dậy lại nói ra những lời thật lòng như vậy, làm sao tôi không cảm động cho được, làm sao tôi có thể tiếp tục giả vờ và nói với anh ấy rằng: “Em không muốn ở bên anh!”?

Nhưng tình cảm có thể chấp nhận, không có nghĩa là lý trí có thể chấp nhận, hơn nữa còn có vị hôn thê danh chính ngôn thuận tồn tại giữa hai chúng tôi.

Trước đây, vì tôi không biết, nhưng bây giờ, khi tất cả đã bày ra trước mắt, tôi mới là người con gái không đàng hoàng, làm sao tôi có thể đối diện với Dụ Nhân - vị hôn thê thực sự của Diệp Chính Thần?

Con người khi sợ phải đối diện với chuyện gì thì chuyện ấy thường xảy ra. Buổi trưa, tôi bê bát canh hầm nóng hổi bước vào phòng bệnh thì nhìn thấy Dụ Nhân đang ở trong đó.

Chưa bao giờ tôi ở trong tình huống khó xử như vậy.

Ba người đứng dưới ánh mặt trời chói sáng, hai người họ là vị hôn phu và vị hôn thê của nhau, họ đã quen nhau hơn mười năm... Còn tôi, chỉ tiếc rằng không thể giấu mặt đi đâu để mọi người không bao giờ nhìn thấy.

Nhìn thấy tôi bước vào cửa, Dụ Nhân đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, chỉnh lại vạt váy, đằng sau nụ cười nhã nhặn ẩn chứa một vẻ chế nhạo không dễ gì nhìn thấy. Lúc đó, dù tôi có muốn tìm kẽ nứt để chui xuống cũng không kịp, đành làm bộ mặt dày bước tới bên bàn, đặt bát canh xuống.

“Sư huynh, anh ăn canh đi cho nóng... À... để hôm khác em lại tới thăm anh.” Nói xong, tôi chạy vụt ra ngoài.

“Cô bé...” Diệp Chính Thần gọi.

Tôi mỉm cười, ngoái đầu lại, gượng cười với anh và Dụ Nhân, nụ cười méo mó khiến cơ mặt cũng đau.

“Hai người cứ nói chuyện đi, em không làm phiền hai người nữa.”

Ra khỏi cửa, tôi còn khép cửa lại vẻ lịch sự.

Đó là cảm giác của người làm lẽ ư? Đúng là rất tồi tệ.

Lòng buồn vô hạn, tôi giơ chân đá vào tường, cơn đau nhói trào lên đến tận đỉnh đầu. Tôi ôm chân, vừa nhảy lò cò vừa rơi nước mắt. May mà không có ai nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc đó, nếu không, tôi không còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa.

Tôi cà nhắc ra khỏi bệnh viện rồi về nhà. Trong nhà vẫn còn phảng phất mùi canh xương sườn nấu bí đao. Tôi chợt nhớ ra rằng mình vẫn chưa ăn trưa, bèn mở nồi, múc nửa bát canh còn lại, ăn từng thìa, cố nhai và nuốt... Trong sách nói, đó là những thứ bổ sung canxi.

Ăn hết bát canh, tôi lục tủ thuốc mà cha tôi đã tự tay làm cho tôi, tìm một lọ dầu hoa hồng, ngồi lên giường, chậm rãi bóp chân, vừa bóp vừa thầm rủa: “Diệp Chính Thần chết tiệt, Diệp Chính Thần chết tiệt! Sao anh không chết đi?!”

Đúng lúc tôi đang chửi rất hăng thì chuông điện thoại vang lên. Tôi nhảy lò cò đến chỗ đặt chiếc điện thoại. Liếc nhìn màn hình, đúng là người đàn ông đáng ghét ấy.

Tôi tức giận, nghiến răng, bám thành ghế ngồi xuống, mở máy nghe: “A lô.”

“Canh xương sườn rất ngon”, anh nói. “Bữa tối có còn không?”

“Còn, canh củ cải nấu với phổi chó, tim sói!”

Diệp Chính Thần cười, tiếng cười trong trẻo qua sóng truyền của điện thoại trở nên rất hay, khiến tôi không khỏi ngây người: “Có cần đến chỗ anh để lấy nguyên liệu không đấy?”

“Vị hôn thê xinh đẹp, nhã nhặn và đại lượng của anh đi rồi à?”

“Đi rồi, sau này sẽ không quay lại nữa.”

“...” Tôi không biết đáp lại thế nào, chỉ cúi đầu khẽ bóp bàn chân.

Thấy tôi không nói gì, Diệp Chính Thần trịnh trọng nói: “Cô bé, anh xin lỗi, anh cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ để xảy ra tình huống như hôm nay nữa.”

“Vâng!” Tôi thở dài. Anh có khả năng làm cho Dụ Nhân phải bỏ đi, có thể làm cho tình huống khó xử giữa ba người không còn xảy ra dưới ánh mặt trời chói chang, không có nghĩa Dụ Nhân không tồn tại, cô ấy mãi tồn tại, giống như một nút thắt không sao cởi bỏ được trên sợi dây tình yêu của tôi và Diệp Chính Thần.

“Em không tin sao?”

Tôi khẽ lắc đầu: “Tối em sẽ mang cơm đến cho anh.” Tắt máy, tôi tiếp tục xoa bóp tới lúc bàn chân nóng bừng.

Buổi tối, tôi hầm canh thịt bò cà chua, chuẩn bị thêm hai phần cơm mang tới bệnh viện. Trước khi bước vào, tôi chú ý quan sát bên trong, Diệp Chính Thần đang nằm đọc sách, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ, thần thái tốt hơn lúc sáng, có thể thấy tác dụng của canh xương bí đao cũng không nhỏ. Tôi quan sát mọi phía, chắc chắn không thấy Dụ Nhân mới đẩy cửa bước vào, cố nén cơn đau, giữ cho bước chân thật bình thường. Diệp Chính Thần nhìn thấy tôi, mặt sáng bừng.

Tôi vừa ngồi xuống, Diệp Chính Thần bèn tiến sát đến, hít hà người tôi, rồi nhìn tôi từ đầu xuống chân một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bàn chân đỏ mọng của tôi.

“Chân em bị thương à?”

Tôi đúng là đồ ngốc, sao lại có thể quên Diệp Chính Thần là một bác sĩ nhỉ? Lẽ ra tôi không lên dùng dầu hoa hồng, lẽ ra tôi không nên mặc váy.

Tôi ngồi xuống như không có chuyện gì: “Không sao đâu, chỉ bị sái chân một chút thôi.”

Diệp Chính Thần dịch người sang một bên, kéo chiếc chăn, đập đập vào chỗ trống trên giường: “Ngồi xuống đây, để anh xem thế nào.”

Nhìn Diệp Chính Thần trong chiếc áo bệnh nhân nhưng lại làm ra dáng của một bác sĩ điều trị, tôi đành ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, cởi giày, đặt chiếc chân bị thương lên giường. Diệp Chính Thần khẽ ấn vào chỗ sưng đỏ ở bàn chân, cơn đau khiến tôi hơi rụt chân lại.

Diệp Chính Thần ngước mắt nhìn tôi, nhíu mày: “Em bị thương như thế nào?”

“Buổi sáng em trèo lên ban công, không cẩn thận nên bị sái chân.” Tôi không nói cho anh biết, buổi trưa tôi còn đạp tường một cái.

Diệp Chính Thần ôm lấy bàn chân tôi, một làn hơi nóng lan dần trên bàn chân bị đau. Nhìn vẻ mặt xanh xao và ánh mắt đầy vẻ áy áy của Diệp Chính Thần, tôi hoàn toàn hiểu được tình cảm yêu thương và xót xa trong lòng anh.

Tôi tin, mọi thứ có thể là giả nhưng tình cảm Diệp Chính Thần dành cho tôi là thật. Cho dù lòng tin ấy giống như bức tường xây trên cát, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào trong cơn dông tố, nhưng tôi vẫn không ngừng vun đắp nó...