Đợi anh ở Toronto

Posted at 27/09/2015

650 Views

Bộ phim hài hước một cách dễ thương. Đúng là phim cho trẻ con, ma cà rồng và quái vật đủ cả nhưng lại chẳng làm ai sợ hãi. Chỉ có duy nhất một điều Vi không lường trước được đó là cô đã khóc trong khi xem phim. Sau tất cả những tiếng cười, cô vẫn không thể kìm được nước mắt khóc thương cho mối tình trắc trở giữa cô bé ma cà rồng ngây thơ, mồ côi mẹ, chưa một lần bước chân ra khỏi vòng tay bao bọc của người cha. Một mối tình quá trong sáng, nhưng lại bị chia cắt chỉ vì cô bé và cậu bé đó thuộc về hai thế giới khác nhau, chỉ vì những định kiến áp đặt của xã hội và rào cản từ chính những người thân yêu của đôi bạn trẻ. Vẫn biết cái tật mau nước mắt thật khó sửa, nhưng trong thâm tâm, Vi biết mình khóc một phần vì bộ phim khiến cho cô không khỏi liên tưởng đến câu chuyện của chính bản thân mình. Không biết cô bỗng trở nên quá nhạy cảm như vậy từ bao giờ? Không biết cô học ở đâu ra cái kiểu cứ tự vơ vào mình như thế? Vi cố nuốt cái cục nghèn nghẹn trong cổ họng xuống. Cô đưa tay lên lau nước mắt, rồi lại ngồi nguyên một tư thế không dám cử động, chỉ sợ khiến cho Nam chú ý. Nhưng có lẽ anh tinh mắt hơn cô tưởng. Thay vì đưa cho cô gói popcorn, Vi lại thấy anh dúi vào tay cô mấy tờ khăn giấy. Đây là lần thứ hai cô khóc trước mặt anh rồi, Vi ngại ngùng cắn môi. May mắn thay, bộ phim kết thúc có hậu, như bất kỳ một bộ phim cho trẻ em nào, đôi bạn trẻ đến được với nhau trong sự chúc phúc của cha cô bé và tất cả mọi người. Vi cảm thấy trong tim ấm lên đôi chút. Giá mà cuộc đời cũng có thể giống như trong phim thì tốt biết bao, thế giới này sẽ tươi đẹp biết bao…
Ra khỏi rạp chiếu phim vào quãng sáu giờ tối, Nam bảo cô đã mời anh xem phim thì phải để anh được mời cô ăn tối, anh biết gần đây có một quán mì Hàn Quốc rất ngon. Đúng là Nam không quá lời, lần đầu tiên Vi được ăn mì Hàn Quốc ngon như thế. Trong lúc ăn, Nam bảo đã lâu lắm rồi anh mới lại được thưởng thức thú đi xem phim, ăn tối và trò chuyện cùng bạn bè vui thế này, nên có lẽ sẽ phải đi xem phim thường xuyên hơn, hoặc nếu cô thích thì lần tới, anh sẽ mời cô đi xem thể thao.
- Nhờ có buổi đi chơi hôm nay anh mới thấy tiếc là mình đã bỏ phí biết bao nhiêu thời gian – Anh nhìn cô cười – Trước đây lúc nào cũng cắm đầu vào công việc. Đúng là mình vẫn chưa biết sống.
- Chẳng phải một mình anh đâu – Vi cười – Em cũng lâu lắm rồi chỉ biết có công việc. Lỗi là tại mình chọn làm việc cho công ty này đấy chứ.
- Thực ra công ty nào cũng thế cả thôi em, trừ khi em làm cho chính phủ, còn thì chẳng có ở đâu người ta để cho em nhàn rỗi. Anh nghĩ mình phải tự biết cân bằng cuộc sống của mình. Nhưng nói thế thôi, chứ thực hiện được cũng khó lắm (anh cười). Nhiều lúc cũng muốn đi xem phim, nhưng chẳng lẽ lại đi một mình?
Vi khẽ cúi mặt. Cô quá hiểu cảm giác của anh, cảm giác của một người đứng giữa biển người mà vẫn thấy cô đơn. Đây là tình trạng chung của những người sống xa quê hương, xa gia đình, lại không có bạn bè thân thiết bên cạnh. Sự khắc nghiệt, cạnh tranh của môi trường làm việc, sự hối hả của cuộc sống hiện đại khiến con người ta ngày một khép kín. Đối với những người như Vi, có được một người bạn tốt ở đây là điều rất quý, bởi người Việt vốn đã không nhiều nhưng lại khó kết bạn vì những bất đồng trên nhiều phương diện (hoàn cảnh xuất thân, di chứng lịch sử…), còn bạn nước ngoài thì lại bị rào cản là vấn đề văn hóa và ngôn ngữ nên cũng rất khó để đạt đến mức độ có thể tâm tình. Bởi vậy, với những ai chưa kịp kiếm được một nửa của mình từ thời sinh viên, thì cơ hội để tìm người phù hợp đã giảm đáng kể một khi bắt đầu bước chân vào cuộc đời đi làm… Đúng là cô may mắn khi ít nhất cũng có Nam làm bạn trong công ty này.
- Vâng, gì chứ ăn chơi thì em lúc nào cũng sẵn sàng – Vi mỉm cười với anh – Chỉ sợ anh không có thời gian thôi.
Ăn tối, uống cà phê và nói chuyện không biết chán về công việc xong, anh chở cô về đến tận nhà, không quên nhắc đi nhắc lại rằng, tuần sau nhất định đến lượt anh mời cô đi xem phim.



Chương 27: Tôi là mẹ của Nguyên


Nhưng hóa ra dự định đi xem phim của cô và Nam không thể thực hiện được vào tuần tới vì anh phải đi công tác trong hai tuần sau đó. Còn Vi cũng bù đầu nhận một job mới trong nhóm của một manager khác. Thế mới biết có muốn cuộc sống cân bằng cũng không dễ dàng gì.
Tối thứ bảy, sau khi trả lời một loạt email công việc, Vi bèn mở hộp thư điện tử cá nhân mà cả tuần nay cô chưa có thời gian check. Có tất cả hơn ba mươi thư mới, nhưng chỉ có hai trong số đó là Vi thực sự mong đợi, còn lại chỉ toàn thư quảng cáo. Vi nhấp chuột vào email của Sơn, em trai cô. Sơn cho biết tình hình bố cô vẫn tốt, tinh thần phấn chấn vì chỉ còn khoảng năm tháng nữa là ông mãn hạn. Về phần Sơn thì vẫn đang cố gắng học. “Tháng sau em sẽ thi thử Ielts và Gmat, không biết thế nào, nhưng em vẫn còn gần hai năm nữa để chuẩn bị” – Cậu viết trong thư. Vậy là tình hình ở nhà không có gì phải lo lắng, Vi nghĩ trong lúc nhấp chuột mở email thứ hai của Linh ra. “Tao có người yêu rồi nhé, một anh hơn tao hai tuổi, mới về làm ở phòng IT của ngân hàng” – Cô bạn thông báo. Vi thoáng mỉm cười, mừng cho bạn. Thế là cuối cùng cô bạn đáo để của cô cũng đã tìm được một bờ vai để nương tựa, nhưng nương tựa cho đến… bao giờ thì phải để hồi sau mới rõ. Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là anh người yêu chính thức thứ ba của Linh mà cô được biết. “Lúc nào rảnh thì mày gọi tao chát chít tí nhé. Lâu lắm rồi không buôn với mày, tình hình của mày dạo này thế nào? Chuyện tình yêu, tình báo ra sao? Mấy năm trước mày có khoe có một đối tượng đang theo đuổi, bảo nếu mọi việc tiến triển sẽ kể cho tao, mà chờ mãi chẳng thấy gì cả?” – Linh viết. Vi đưa mắt lướt qua phần cuối của bức email, nhưng chữ nghĩa hình như không vào đầu cô nữa. Phải, mấy năm trước, khi bắt đầu quen biết Nguyên, cô đã có email cho Linh về chuyện đó. Nhưng tính Vi kín kẽ nên cô chỉ nói nếu mọi chuyện tốt đẹp cô sẽ kể cho cô nghe về anh. Vả lại vào thời điểm ấy, cô với Nguyên cũng chưa có gì danh chính ngôn thuận để mà kể. Đúng là cuộc đời có nhiều biến động không thể nào ngờ được, lúc đó cô đâu có biết rằng, anh chính là sếp của Linh. Nghĩ đến đây cô bỗng chợt giật mình: không biết tình hình của anh bây giờ ra sao? Đã sắp hết cái thời hạn sáu tháng do anh đặt ra, mà cô thì hoàn toàn không có lấy một tin tức gì về anh. Đành rằng lỗi đấy là do cô đã từ chối không nghe điện thoại của anh, nhưng mấy tuần gần đây, anh cũng không gọi điện cho cô nữa. Vi cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ luôn quanh quẩn làm vướng bận tâm trí, cô đành cố gắng tự trấn an mình rằng, có lẽ biết cô sẽ không nhận điện thoại nên anh mới thôi không gọi nữa. Nhưng lý do đó chưa đủ sức thuyết phục để khiến cô yên lòng. Vi nghĩ ngay đến việc thử dò hỏi Linh những tin tức về anh, song cô lại cảm thấy do dự: Cô sẽ phải làm gì nếu nghe được những tin tức xấu? Tim Vi chợt thắt lại trong một cảm giác bất an. Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cô đi đến quyết định rằng, nắm được thông tin về anh vẫn tốt hơn là ngồi đoán già đoán non để rồi phải lo lắng. Vi run run đăng nhập Yahoo messenger. Nick Yahoo của Linh đang sáng. Vi hít một hơi thật dài trước khi nhấp chuột vào đó. Một cửa sổ chat hiện lên trên màn hình máy tính của cô.
- Linh à? – Vi viết.
Khoảng vài giây sau, một tiếng “ding” báo hiệu phía bên kia đã trả lời:
- Tao đây, đang mong thì thấy mày gọi, vui quá (biểu tượng mặt cười).
- Ừ, đang làm gì đấy? – Vi gõ bàn phím lách cách.
- Tao đang ở cơ quan, phải làm thêm giờ. Bên mày đang là buổi tối à?
- Ừ, sắp mười giờ tối rồi. Tao vừa nhận được email của mày, chúc mừng nhé! (Vi thêm vào cuối câu biểu tượng vỗ tay, ra ý khen ngợi).
- Hi hi, muốn xem ảnh không, tao gửi (biểu tượng khuôn mặt xấu hổ)
- Đâu, gửi đi xem nào? – Vi giục, ngón tay cô lướt nhanh trên các phím chữ.
- Đợi tí nhé. Thế mày có gì mới không? Công việc thế nào?
- Chẳng có gì mới. Công việc lúc nào cũng bận, stress lắm mày ạ.
Vi định kể cho Linh nghe về vụ rắc rối với Nicole, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy chẳng có gì quan trọng, mà đang ở cơ quan, chắc Linh cũng không có thời gian tâm sự. Hơn nữa, cô cũng đang sốt ruột muốn hỏi thăm Linh tình hình của Nguyên. “Ding” một tiếng nữa. Linh đã gửi ảnh cho cô xong. Vi vội mở tấm ảnh ra xem. Trong ảnh, Linh đang tình tứ dựa đầu vào vai một anh chàng trông thư sinh, trắng trẻo, đeo kính cận. Hai người cũng khá đẹp đôi, nhưng anh chàng hiền lành này chắc chắn sẽ bị cô bạn đáo để của cô xỏ mũi thôi, Vi nghĩ, miệng thoáng một nụ cười.
- Xứng đôi vừa lứa lắm mày ạ. Nhưng đẹp trai thế này thì mày phải cẩn thận mà giữ đấy – Vi trêu bạn.
- Xì, việc gì phải giữ, tao xua đi còn chẳng được nữa là (lại biểu tượng mặt cười).
- Dạo này công việc của mày thế nào? – Vi ngập ngừng gõ từng phím chữ.
- Ôi, bận lắm mày ạ. Dạo này tình hình rối ren, ngân hàng tao mới sáp nhập với một ngân hàng khác, đội ngũ lãnh đạo thay đổi hết cả. Công việc dồn đống, thứ bảy toàn phải đi làm thêm giờ, chẳng biết thay đổi thì có gì khá khẩm hơn không – Linh nhanh nhảu tuôn ra một tràng, không đợi cho Vi phải hỏi thêm.
“Đội ngũ lãnh đạo thay đổi”, mắt Vi dán chặt vào dòng chữ đó. Thảo nào anh không có thời gian và tâm trí để gọi cho cô, biến động lớn thế kia mà, Vi thoáng nghĩ. Do dự mất mấy giây, rồi cô đánh liều hỏi Linh:
- Thế cái anh sếp trẻ, đẹp trai lần trước tao gặp có còn làm ở đấy không?
Nhấn vào phím enter mà Vi có cảm giác như cô vừa nhỡ tay nhấn vào nút kích hoạt của một quả bom hẹn giờ. Dòng chữ đã được gửi đi, có hối hận cũng không kịp nữa rồi, cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt chờ đợi. Được cái cô bạn của Vi rất mau mồm mau miệng. Vi không phải đợi lâu, chỉ vài giây sau đã nghe thấy tiếng “ding” báo hiệu có dòng tin nhắn mới.
- Không mày ạ. Ông đấy thôi từ cả tháng trước rồi. Bây giờ chỗ tao có phó tổng mới rồi. À, mà nghe đồn hình như ông này bị phốt gì đó cũng lùm xùm lắm. Nhưng toàn tin thông tấn vỉa hè thôi chứ tao cũng không biết rõ. Sao, nhìn thấy có một lần mà mày vẫn còn nhớ cơ à?
- Thì thấy lần trước mày khen ghê lắm nên thành ra có ấn tượng.
Vi chống chế. Đầu óc cô bây giờ đang hiện lên hàng trăm câu hỏi, hàng chục giả thuyết, mà cái nào cũng ít nhiều có liên quan đến người vợ quyền lực của anh...

Insane