Insane

Đợi anh ở Toronto

Posted at 27/09/2015

688 Views

Ôi, và bố cô, bố cô sẽ phải trá giá như thế nào? Nghĩ đến bố, cô bỗng thấy cõi lòng tan nát. Cảm giác như không còn một chút sinh lực nào, Vi gục xuống, nước mắt như mưa tuôn ra làm ướt cả một góc thảm. Những tiếng nức nở trào ra không thể kiềm chế. Tại sao cô lại có thể là một đứa con vô tâm đến vậy? Tại sao cô có thể đắm chìm trong hạnh phúc riêng tư của mình mà không hề quan tâm đến bố như thế nào suốt thời gian qua? Giá như cô đã thường xuyên hỏi han chuyện làm ăn cũng như công việc gia đình thì ít ra cô cũng có thể biết được một manh mối gì đó. Sao cô không hề nghĩ rằng những đồng đô la cô chi tiêu ờ một nơi đắt đò như thế này cũng đóng góp một phần không nhỏ vào gánh nặng tài chính trên vai bố cô - những đồng tiền mà bố cô sẽ phải đánh đồi bằng tự do của mình. Vi cảm thấy như chỉnh mình là người có lỗi. Nồi ân hận dày vò cô mà ngay cả nước mắt cũng không thể làm cho nguôi ngoai. “Phải làm gì bây giờ?” - Vi tuyệt vọng nghĩ thầm - “ Minh có thể làm được gì cho bố vào lúc này? Phải làm thế nào để lo cho em trai tiếp tục ăn học? Có lè mình phải bỏ học thôi, lắy đâu ra tiền đề sống, để học nốt hai năm nữa bây giờ?” - Vi cố gắng vùng vẫy một cách bất lực giừa những câu hỏi không có lời giải đáp. “Mình phải về Việt Nam ngay lặp tức” - Cô túm lấy ý nghĩ sáng suốt đầu tiên hiện lên trong đầu. Phải, về nhà. về nhà, cần phải về nhà! Có thể không giải quyết được gì, nhưng cô nhắt định phải có mặt bên bố và em trai trong thời điểm này. Quyết định được cần phái làm gì khiến cho cô cảm thấy nhẹ lòng đôi chút. Cô gượng đứng lên, nhặt lắy mấy tờ khăn giấy lặng lẽ lau nước mắt...
Trong khi Vi còn đang thẫn thờ vì tai họa bắt ngờ, thì đột nhiên cô lại bị dứt ra khỏi dòng suy nghĩ bời tiếng chuông điện thoại. Vi rùng minh, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Chuyện gì nữa đây, ôi những tiếng chuông điện thoại quái ác. Cô lặp cập vớ lấy chiếc điện thoại di động áp vào tai, nhưng tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên gay gắt. Ngơ ngác một lúc Vi mới chợt nhận ra tiếng chuông đang phát ra từ chiếc điện thoại trên bàn làm việc chứ không phải từ chiếc điện thoại di động của cô. “Chắc là anh gọi về” - Cô nghĩ thầm và vội vàng nhấc máy:
- Anh à - Cô nghẹn ngào thốt lên chẳng kịp chờ nghe tín hiệu ưr đầu dây bên kia.
Vài giây im lặng. Vi sốt ruột “A lô” mấy tiếng liền nhưng không có tiếng trả lời. Cô chán nản đoán có ai đó gọi nhằm số và toan dập máy thì một giọng phụ nữ lạnh lùng vang lên:
- Làm ơn cho gặp anh Nguyên.
Vi thoáng giật mình, cố gắng lấy lại giọng nói bình thường:
- Anh Nguyên không có nhà chị ạ. Chị có nhắn gì không ạ?
- Nhắn anh ắy rằng vợ anh ấy gọi điện - Đầu dây bên kia trà lời cộc lốc.
“Vợ ư?” - Vi ngơ ngác:
- Chị ơi, chắc là chị nhầm máy...
- Thế cô là ai, gái bao hay bồ nhí? Cô nghĩ cô là ai mà dám nói như vậy?
Người phụ nữ ngắt lời và mạt sát Vi một cách thô bạo - Tôi cảnh cáo cô, biết điều thì nên tránh xa anh ấy ra, anh ấy đã có vợ rồi và không phải dành cho cô đâu, đừng để cho tôi nghe thấy tiếng cô lần thứ hai.

Những tiếng tút tút dài đều đặn vang lên bên tai cô. Đầu dây bên kia đã dập máy. Nhưng tất cả những gì mà Vi nghe được chỉ là những tiếng “vợ” được lặp đi lặp lại miệt mài như một cuốn băng cát sét hỏng. Đầu Vi ong ong, cô câm thấy máu đang dồn lên nóng bừng khuôn mặt. Tim cô đập nhanh và mạnh đến mức cô có thể nghe thấy cà những tiếng thình thịch, thình thịch mỗi lúc một to. “Anh ấy đã lừa dối mình”. Ý nghĩ đó lóe lên như một ánh chóp rạch ngang bầu trời trước khi tất cả bỗng đột nhiên chìm vào bóng tối...
Khi Vi tỉnh dậy, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của Nguyên đang cúi xuống bên cô. Cô nhận thấy mình đang nằm trên chiếc sofa quen thuộc, mũi cô ngửi thấy mùi dầu gió xông lên nồng nặc. Cô thấy anh vội vàng vòng cà hai cánh tay đờ lấy bờ vai cô, giọng đầy âu lo:
- Có chuyện gì xẩy ra thế? Em thấy trong người thế nào rồi?
Cồ nhìn anh đăm đăm, không thốt nỗi một lời. Thay vào đó, nước mắt cô tuôn ra như mưa, như thể anh đã vô tình khơi trúng mạch nước ngầm. Anh bối rối đưa tay lau những giọt nước mắt lăn trên gò má cô, rồi dịu dàng ôm lắy bờ vai cô. Vi để mặc cho anh tựa đầu cô vào vai anh. Cô không phản ứng gì. Tất cả những gì mà cô có thể làm lúc này là khóc. Khóc như trong đời cô chưa bao giờ được khóc. Cô những muốn gào lên cho vơi nỗi lòng, nhưng cuối cùng lại chỉ là những tiếng nức nở, nghẹn ngào. Anh xót xa nhìn cô chìm đắm trong nỗi đau khổ đến cùng cực. Không biết chuyện gì đã xây ra, anh có thể làm gì để dịu bớt nỗi đau đớn cùa cô? Anh lặng lẽ vỗ về cô, để mặc cho cô khóc, hy vọng nước mắt có thể làm vơi bót nỗi buồn trong lòng cô.
Một lúc lâu sau, Vi đẩy anh ra, lấy hai tay quệt nước mắt trên khuôn mặt ướt đẫm. Cô lặng lè nhìn anh và nói:
- Em muốn chúng mình chia tay.
- Em đang nói linh tinh cái gì thế? - Anh sửng sốt nhìn cô, cả người anh run lên như vừa bị dội một gáo nước lạnh - Có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết chứ?
- Anh nghĩ là sự thật có thể che giấu được mãi sao?
Cô thấy nghẹn lời. Anh lao đến bên cô, nắm chặt vai cô:
- Vi, bình tĩnh nghe anh nói đây. Có chuyện gì, em phải nói cho anh biết đã.
Cô không trả lời, dùng hết sức mình đẩy anh ra, với lấy chiếc túi xách rồi lao ra cửa, một tay gạt những giọt nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi. Nhưng anh không nhượng bộ, anh đuổi theo cô. Ôm lấy cô, nói một cách cương quyết:
- Em không đi đâu hết trước khi cho anh biết có chuyện gì xảy ra. Tại sao em lại muốn chia tay? Nếu em giận gì anh thì ít nhắt cũng phải nói với anh, nghe anh giải thích trước đã.
Cô cười nhạt, gạt tay anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh, trá lời:
- Chẳng có lời giải thích nào có thể bào chữa cho sự lừa dối cả.
Cô quay lưng bước đi. Anh lại lao đến, nắm chặt hai tay cô muốn giữ cô lại. Cô giận dữ gạt tay anh ra. Ánh mắt vừa đau đớn, vừa da diết lại vừa chất chứa sự cay đắng đến mức căm giận. Cô cứ đăm đắm nhìn anh khiến anh phải chìm bước. Đôi mắt cô có một thứ cảm xúc không thề gọi tên, nhưng sẽ còn là nỗi ám ảnh đối với anh trong hàng năm sau này.
- Vợ anh nhắn anh gọi điện lại cho chị ấy.
Cô lạnh lùng nói với lại phía sau trước khi hai cánh cửa thang máy sặp lại trước mũi anh, mang theo bóng dáng cô nhỏ bé với đôi mắt đen đẫm ướt.
Vi lao ra khỏi toà building, đi như chạy trên đường phố. Một làn gió thổi vào mặt cô mát rượi. Đầu óc trống rỗng, cô cứ tiến về phía trước mà không biết là mình đi đâu. Mọi thứ nhòe nhoẹt sau làn nước mắt, cô cũng chẳng buồn xin lỗi mỗi khi va phái những người đi ngược chiều. Cô không biết vì sao cô lại có thể khóc nhiều đến thế. Vì cơn hoạn nạn của gia đình, vì nỗi đau đớn mất anh, vì cảm giác cay đắng của người bị lừa dối hay vì tất cả những thứ đó cộng lại đã khiến cô tan chày thành nước mắt? Cô giận dữ một cách bất lực trước sự yếu đuối của minh. Cô cắn chặt môi để không khóc, những móng tay bắm sâu vào lòng bàn tay như muốn xé rách da thịt. Hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, cô tự nhủ đây sẽ là những giọt nước mắt cuối cùng cho chuyện này. Mọi chuyện rồi sẽ qua, cô sẽ không rơi thêm một giọt nước mắt nào vì anh nữa. “Mọi chuyện rồi sẽ qua, nhất định sẽ qua, chi cần thêm một chút thời gian nữa thôi” - Cô lặp đi lặp lại ý nghĩ này. Dù sao thì khóc cũng không giúp cô giải quyết được chuyện gì. cô cần có sức lực và một tinh thần khỏe mạnh để đương đầu với Ìihìmg khó khăn trước mắt của gia đinh. Cô sẽ là chỗ dựa duy nhất cả về tinh thần lẫn vật chất cùa cậu em trai. Nếu không làm được gì cho bố thì ít nhất cô cũng phải tỏ ra mạnh mẽ để bố cô không phải lo lắng... Mải mê với những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu, Vi bước đi như người mộng du, không hề biết rằng cô đang bước qua đường khi đèn dành cho người đi bộ vẫn còn màu đỏ. Tiếng một ai đó hét lên thất thanh, rồi tiếng còi ô tô rít lên đầy giận dữ. Nhưng ngay lúc đó, một cánh tay mạnh mẽ kéo Vi về phía sau. Cô mất thăng bằng ngã chúi xuống kéo theo cả người vừa cứu cô thoát chết trong gang tấc, vẫn còn nằm nguyên trong vòng tay người đó, nhưng Vi đã nhận ra giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai cô:
- Vi, em có sao không?
Cô giật mình quay lại, không trả lời, lồm cồm bò dậy. Người lái chiếc taxi vừa phanh két trước mặt cô vội vã mờ cửa xe, miệng văng ra một câu chửi tục. Anh ta hỏi cô có ổn không rồi lên lớp cho cô vài câu trước khi chui lại vào xe, phóng đi. Tai nạn nho nhỏ này cũng khiến cho một hàng xe phía sau ùn tắc. Mọi ánh mắt tò mò đồ dồn vào cô. Anh vội vã kéo Vi vẫn còn đang đờ đẫn bước lên via hè, nhanh chóng hoà lẫn vào dòng khách bộ hành trên phố.
Đến một chiếc ghế đá bên đường, anh kéo Vi ngồi xuống. Cô dường như vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cô ngồi xuống bên anh như một cái máy. Anh lay lay vai cồ, gọi tên cô:
- Vi, em có nghe anh nói không?
Cô từ từ ngẩng lên. Khuôn mặt anh nằm trọn vẹn trong đôi mắt cô. Cô nhìn sâu vào cặp mắt màu nâu sẫm của anh, chợt cảm thấy bao nhiêu cố gắng kiềm chế bồng chốc tan biến đi đâu hết...