Polly po-cket

Đợi anh ở Toronto

Posted at 27/09/2015

691 Views


- Anh đi luôn với bọn tôi cho vui, chả mấy khi có dịp gặp gỡ thế này - Nguyên đờ lời.
- Ờ, hôm nay tôi cũng rành rồi. Không phiền hai người chứ? - Quân nhận lời không chút khách sáo, đúng theo phong cách miền Nam.
Lằn này họ chọn một quán ăn Việt Nam ở phố Tàu. Có lẻ một phần nhờ cách nói chuyện có duyên cùa Quân, một phần nhờ tính hài hước và tài ngoại giao của Nguyên nên bừa ăn diễn ra trong bầu không khí thoải mái và cởi mở. Vi cũng hoàn thành xuất sắc vai trò của một thính giả nhiệt tình. Cô thấy nhẹ nhõm cả người khi thực hiện xong nhiệm vụ tế nhị này mà không làm cho Quân bị tồn thương hay Nguyên cảm thấy ngại ngùng. Bữa ăn kết thúc bằng màn trao đồi số điện thoại “để thinh thoảng rủ nhau đi uống bia” của hai người đàn ông. Họ chia tay nhau ờ bến tàu điện ngầm. Vi và Nguyên bắt chuyến tàu đi về hướng North, còn Quân đợi chuyến tàu đi về hướng South. Cho đến khi Nguyên nắm tay cô bước vào toa và con tàu bắt đầu chuyển bánh, cô vẫn còn nhìn thấy Quân đứng vẫy theo ở sân ga qua lớp cửa kính dày.



Chương 12: Họa vô đơn chí


Những ngày đông lạnh giá đã sắp trôi qua. Tuyết bắt đầu tan ơ3 khắp mọi nơi. Trên tất cà các đường phố đều lép nhép một thứ tuyết nhão màu cháo lòng lẫn với rác bẩn và nước đọng khiến cho Vi liên tường đến những con đường quê lầy lội bùn ờ Việt Nam trong mùa mưa gió. Phải sống ở Toronto những ngày như thế này Vi mới biết rằng thực sự có một thứ gọi là “tuyết bùn lầy” như trong một bài hát mà cô ưa thích: “Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bìm lầy, có lá vàng gầy. Dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em...”.
Có lẽ trong cuộc đời mình chưa bao giờ Vi cảm thấy sợ mùa xuân như lúc này. Không phải vì cô nuối tiếc những kỳ niệm mùa đông đẹp đẽ, không phải vì cô sợ tuyết tan lúc giao mùa, cũng chẳng phải cô lo lắng cho một học kỳ mới ngập đầu với bài vở, mà chỉ đơn giản vì sau mùa xuân ngắn ngủi sẽ là một mùa hè không mong đợi. Nguyên tốt nghiệp vào tháng sáu này và sẽ trở về Việt Nam. Cô sẽ phải xa anh ít nhất là trong hai năm tới. Cô cứ khắc khoải đếm từng ngày một. Mỗi ngày trôi qua là một ngày cô thầm nuối tiếc thời gian ít ỏi còn lại được ở bên anh. Cô không thể tường tượng nồi nếu không có anh cô sẽ sống như thế nào. Đôi lúc cô thấy mình cũng thật là kỳ lạ. Trước đây, khi anh chưa xen vào cuộc đời cô, cuộc sống của cô lúc nào cũng nhuộm một màu hồng hy vọng. Những điều tốt đẹp và mới mè luồn chờ đợi cô ờ phía trước. Tương lai đối với cô đầy ắp những điều thú vị. Cô tận hưởng cuộc sống bằng sự bận rộn với những dự định và ước mơ. Cô mơ đến ngày được mặc áo choàng đen. Đầu đội mũ cử nhân lên nhận bằng trong lễ tốt nghiệp. Cô mơ đến ngày bố và em trai ra đón cô ở sân bay khi cô về nước. Cô mơ đến ngày thay bố cô tiếp quân công ty của gia đình. Cô cũng có tham vọng một ngày nào đó sẽ đem những sản phầm tơ tằm truyền thống mà gia đình cô đang sản xuất vươn tới những thị trường nước ngoài đầy tiềm năng, biến nó thành một thương hiệu nồi tiếng không chỉ trong nước... Chẳng có gì là không thể khi người ta hai mươi, với một trái tim đầy nhiệt huyết và một cái đầu đầy những khát vọng lớn lao. Vậy mà giờ đây khi nghĩ đến chuyện phải xa anh, cô có cảm giác hụt hẫng như mình sắp mất đi một phần không thể thiếu trong cuộc đời. Chưa bao giờ cô lại ý thức được tầm quan trọng của anh đối với cô như chính lúc này đây. Cô ngạc nhiên nhận ra một sự thật là cô yêu anh biết chừng nào. Có lè đây cũng là lần đầu tiên cô sẽ phải nếm trải cám giác chia ly trong tình yêu.
Nếu như Vi lo lắng một thì Nguyên cò11 đau khổ gắp đôi. Một người chín chắn và từng trải như anh, khi yêu cũng trờ nên yếu đuối trước chia ly. Anh không muốn nghĩ đến ngày anh sẽ phải để cô lại đây một mình, cho dù chỉ là tạm thời. Thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện tìm việc làm ờ đây hoặc tiếp tục học lên để khỏi phải xa cô. Nhưng anh còn rất nhiều ràng buộc và trách nhiệm ở Việt Nam. Anh không thể và không có quyền tiếp tục trốn tránh. Anh nhớ mẹ anh đã buồn như thế nào hai năm trước, khi anh quyết định rời bỏ công ty để sang Toronto... Anh cố gắng che giấu tâm trạng ngồn ngang âu lo đằng sau vẻ mặt điềm tỉnh. Anh an ủi cô rằng chia ly chi là tạm thời, anh hứa với cô mỗi năm vào dịp hè anh sẽ sang Toronto thăm cô một lần. “Bây giờ thời đại công nghệ thông tin, ngày nào anh cũng có thể gọi điện hoặc chat với em được” - Anh nói - “Mà hai năm nhanh lắm, có khi em cãi nhau với anh chưa hết giận thì hai năm đã trôi qua rồi ấy chứ” - Anh cố gắng tò ra hài hước. Cô lườm anh một cái đến đau cà mắt, nhưng cũng hứa với anh sẽ học luôn cả hè để rút ngắn thời gian, để có thể nhanh chóng tốt nghiệp và trở về với anh.
Nhưng trong cuộc đời, chẳng ai học được hết chữ ngờ. Cả cô và anh đều không hề biết rằng những dự tính của họ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để được thực hiện. Cuộc chia tay lẽ ra bịn rịn và đằy nước mắt cuối cùng lại được thay thế bằng một cuộc chia tay tuy cũng ngập tràn nước mắt nhưng đầy căm hận. Có lẽ phải mất nhiều năm sau nhìn lại, Vi mới có thể hiểu được cô đã lấy đâu ra nghị lực để vượt qua quãng đời sóng gió này. Nhưng ngay thời điểm đó, cô đã có thể hiểu được thế nào là “phước bất trùng lai, họa vô đơn chí”...
Đã giữa tháng năm mà tiết trời buổi sáng vẫn còn hơi se lạnh nhưng không khí mùa hè đà bắt đầu lấp ló đâu đó trong màu xanh mướt bóng bẳy của những tán lá cây, trong trang phục mát mè và sặc sỡ của các cô gái trên đường phố. Hoa tulip cuối vụ rực rỡ khoe màu trong các công viên và trước những hiên nhà. Nắng sớm như đang phết mật ong óng ả và trong suốt lên các mái nhà. khiến Vi liên tường đến ngôi nhà có mái bằng đường phèn, cửa sổ bằng đường kính và các bức tường bằng bánh bích quy trong một câu chuyện cổ tích thời thơ bé. “Một ngày cuối tuần hoàn hảo cho tất cà mọi người” - Vi nghĩ thầm khi đang đứng đợi chuyến xe buýt đến nhà anh. Anh bảo anh muốn nấu một món gì đó thật ngon cho cô “để đền bù cho những ngày em học thi vất vả”. Nhưng sáng nay anh phải thi môn cuối cùng nên anh đã đưa chìa khoá nhà cho cô vào hôm trước để cô có thể đến sớm một chút giúp anh chuẩn bị. Họ sẽ nấu nướng, ăn uống vào buổi trưa, để buổi chiều và tối dành thời gian đi xem phim rồi lang thang dạo phố - một trong những hoạt động ưa thích của cô lúc rảnh rỗi.
Rửa sạch chỗ rau dùng để trộn salat và chuẩn bị đằy đủ mọi thứ theo đúng lời dặn dò của “đầu bếp”, nhìn đồng hồ mới hơn mười rười. Vi lười biếng ngà lưng xuống chiếc sofa. Cô với tay lấy chiếc điều khiển ti vi bật lướt qua tất cá các kênh xem có chương trình nào thú vị không. Cuối cùng cô thờ dài, tắt ti vi và kết luận rằng, thôi thì tranh thủ ngủ một giấc trong lúc đợi anh về lại có ích hơn. Đủng lúc cô đă bắt đầu thiu thiu ngủ thì tiếng chuông điện thoại di động của cô vang lên gay gắt. Vi giật bắn mình, ngồi dậy ngơ ngác mất mấy giây mới như sực tỉnh, chạy lại lục tìm điện thoại trong túi xách. Cô áp vội chiếc điện thoại lên tai, không cả kịp nhìn xem đó là số điện thoại của ai gọi tới.
- Helio!
- Hu hu, chị Vi à - Tiếng đứa em trai của cô nức nở vang lên từ đầu dây bên kia.
- Sơn, em làm sao thế. Có chuyện gì vậy? - Cô lo lắng hỏi, linh cảm thấy chuyện chẳng lành.
- Bố bị bắt... hôm qua rồi, hu hu - Tiếng cậu em đứt quãng, nghẹn ngào.
- Hà. em đang nói linh tinh gì thế? Bình tĩnh lại và kể đầu đuôi xem nào - Cô quát cậu em như là một cách để tự trấn an minh.
- Hu, hu...
Vi ngồi phịch xuống đất, đầu óc mụ mị, bức tường kính trước mặt cô như đang quay cuồng. Giữa những tiếng nức nở và lời kể lộn xộn của cậu em mới học lóp bảy đang trong cơn hoảng loạn, Vi lờ mờ biết được rằng bố cô mới bị bắt hôm qua vì tội trốn thuế. Nhà đã bị niêm phong, chú Phương (phó giám đốc công ty) đã bỏ trốn. Em trai cô hiện đang tạm sống với một người bác họ xa bên nội (vì bố cô là con một, không có anh em, còn gia đình bên mẹ lại ờ quê xa). Cà người Vi run lên, những ý nghĩ lẫn lộn, chồng chéo như một nắm chi rối trong đầu cô. Vi không muốn tin đó là sự thật. Tai họa ập xuống với cô bắt ngờ như một cơn sóng thần không hề dự báo trước. Ngay cả trong những cơn ác mộng kinh hoàng nhất, cô cũng không bao giờ có thể tường tượng ra một chuyện như thế này. Cô nhất định phải làm một cái gì đó, nhưng làm cái gì thì nhất thời cô không thể quyết định được. Bây giờ em cô sẽ sống ra sao, và ngay cả cô nữa, sẽ sống ra sao? Tương lai dường như đã đóng sầm cánh cửa trước mắt cô...