Đợi anh ở Toronto
Posted at 27/09/2015
690 Views
Cô cảm nhận được tình yêu của anh rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô cũng cảm nhận được những mâu thuẫn đang giằng xé trong lòng anh. Việc anh nghĩ cho cô nhiều hơn cho bán thân anh, việc anh phải đấu tranh với chính mình để giữ trọn lời hứa với cô đã khiến cô cảm động. Khẽ hé mắt nhìn khuôn mặt anh đầy ưu tư, cô bỗng thấy thương anh vồ hạn. Tình yêu đối với anh dâng lên ngập tràn trong lòng cô. Do dự một lát, rồi khẽ khàng, cô len lén trườn lên, nhẹ nhàng áp mồi mình vào môi anh. Không thấy anh có phản ứng gì, cô mạnh dạn mơn trớn môi anh bằng đôi môi mềm mại và ầm ướt của mình. Một lát sau, anh bắt đầu đáp lại. Nhẹ nhàng, chậm chạp rồi gấp gáp. bạo liệt. Anh kéo đầu cô ngửa ra phía sau, khám phá một cách cuồng nhiệt đôi mồi và khuôn miệng cô. Anh kết thúc cái hồn dài bằng một cái ôm ghì xiết, kéo cô nép sát vào ngực mình. Cô nghe thấy tiếng anh thì thầm trong hơi thờ gắp gáp:
- Đừng khiến anh phải phá vờ cam kết của minh. Hăy làm một cô bé ngoan nào.
- Cam kết đôi khi cũng có thể bị phá vỡ mà - Cô thì thầm đáp lại.
Cô những tưởng anh sẽ vui mừng khi thấy cô bặt đèn xanh cho anh. Nhưng đáp lại cô chi có tiếng thở dài khe khẽ. Anh đặt cô nằm xuống giường, kéo chăn lên đến tận cằm cho cồ, khè hôn lên trán chúc cô ngủ ngon. Rồi cầm theo một chiếc gối, anh tắt chụp đèn bàn bên cạnh giường ngủ của cô trước khi đặt lưng xuống chiếc sofa lạnh lêo.
Anh quyết tâm giữ đúng cam kết của mình đối với cô không phải chỉ bởi vì anh đã hứa, mà còn bời một lý do khác nữa, một lý do mà mãi sau này cô mới có thể hiểu được.
Điểm đừng chân cuối cùng trong chuyến du lịch của họ là Ottawa - thủ đô của Canada. Ottawa vốn nồi tiếng với công trình kiến trúc Nhà Quốc hội đồ sộ và cổ kính, với các viện bảo tàng, với lễ hội hoa tulip mùa xuân... Vào mùa đông, Ottawa được biết đến với đường trượt băng tự nhiên dài nhắt thế giới. Nhà Quốc hội ờ Ottawa được xây dựng trên một địa thế rất đẹp, sơn
tìiuỳ hữu tình. Tọa lạc trên một khu đắt rộng, phía sau lưng là núi với cây cối xanh tươi, toàn bộ phía trước mặt của công trình kiến trúc này được bao quanh bởi một dòng kênh uốn lượn. Vào mùa xuân, con kênh nước trong vắt với muôn sắc hoa tulip rực rờ và bóng cây rợp mát tô điểm hai bên bờ, là một trong nhừng điểm du lịch hấp đẫn, thu hút du khách khắp mọi nơi. Khi mùa đông đến. nhiệt độ giá lạnh ờ đây khiến cho toàn bộ con kênh đóng băng, tạo thành đường trượt băng tự nhiên dài nhắt thế giới. Những buổi tối mùa đồng, ánh đèn muôn màu quét lên lóp băng trắng những dải ánh sáng huyền ào, từng cặp đôi tay trong tay lướt đi trên dòng kênh với những bông hoa tuyết lất phắt bay tạo ra một khung cánh lãng mạn như trong các bộ phim của Hollywood. Không thể để lờ một dịp vui hiếm có như thế này, anil nhắt quyết dằn cô đi kiếm
giày trượt băng. Và giây phút anh nắm tay cô, dìu cô lướt như bay trong ánh đèn màu mờ ảo, cô tự cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Chốc lát cô lại nhìn sang anh như để tin chắc rằng đây là sự thật, rằng anh đang ờ bên cô bằng xương bằng thịt chứ không phải chỉ trong một giấc mơ ngọt ngào. Khi họ dừng lại để nghi ngơi ờ một góc khuất và anh tranh thủ trao cho cô một nụ hôn vội vã, cô bồng nhiên bằn thần:
- Nếu như bây giờ anh lạc mất em thì sao?
- Thì anh sẽ đi tìm em chứ sao? - Anh vừa đáp khè vừa đưa tay vén một lọn tóc đang xòa ra trên trán cô.
- Làm sao anh biết em ờ đâu mà tim?
- Thế điện thoại của em để làm gì? - Anh phì cười trước thắc mắc rất trẻ con của cô.
- Nhưng nếu em không mang theo điện thoại thì anh sẽ làm thế nào? - Cô tiếp tục vặn vẹo.
- Này, sao bỗng nhiên em lại nghĩ ra toàn những chuyện vớ vần thế? Anh sẽ nắm chặt tay để không bao giờ lạc mất em, như thế này được chưa? - Anh nắm lắy tay cồ, tranh thù đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên má cô.
- Thì cứ già sử nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì anh sẽ làm gì? - Cô vẫn không chịu buông tha.
- Thì anh sê quay lại và chờ em ờ đây. Nếu như em không muốn để lạc mất anh. nhắt định em cũng sê quay lại đây tìm anh đúng không nào? - Anh kiên nhẫn trà lời.
- Thế nhờ anh lạc mất em ờ một nơi nào đó khác thì sao?
- Vậy thì minh quy ước với nhau như thế này nhé: Nếu như anh lạc mất em ờ Toronto, anil sẽ đứng đợi em dưới chân CN Tower mỗi ngày, nếu như anh để mất liên lạc với em ờ Hà Nội, anh cũng sẽ chờ em ờ bờ hồ... nơi có tháp Rùa mỗi ngày...
Cồ khúc khích cười khi nghe thấy câu nói đó của anh. Nhưng phớt lờ phản ứng của cô, anh tiếp tục làm một hơi không nghỉ:
»... Còn nếu em lại muốn chuyển sang sống ờ Paris, mỗi ngày anh sẽ đợi em dưới chân tháp Effein. Ở New York ngày xưa có toà tháp đôi nổi tiếng, nhưng giờ không còn nữa, thì anh tạm thay bằng Empire State Building vậy. Nếu em muốn bò rơi anh ở nhĩmg nước khác, thì em phải chờ anh tim hiểu xem nơi đó có cái tháp nồi tiếng nào không đã. Anh sẽ mặc một cái áo sơini màu đỏ cho em dễ nhận ra. Nếu em cũng không muốn lạc mất anh, thì hãy đến nhừng nơi đó tìm anh nhé. Em cũng có thể mặc một chiếc áo màu đỏ để anh nhìn thấy em từ xa. Thế nào, em đã yên tâm chưa? - Anh ngừng lại để lắy hơi, vừa thờ vừa nhìn cô cười như thể muốn chế giễu cái tính lần thần của cô.
- Ha ha, em chưa thể tường tượng ra nếu anh mặc một cái áo sơmi màu đỏ thì trông sẽ như thế nào đấy - Cô cười phá lên vẻ khoái trá - Nhưng áo đỏ thì nhiều người mặc lắm, em đề nghị anh nên mặc hẳn áo cờ đỏ sao vàng trước ngực cho dễ nhận ra.
- Ừ, ý hay đấy. Duyệt nhé!
Anh cũng cười theo. Họ tựa vào nhau, nhè nhẹ lướt đi trong bầu không khí lãng mạn của buổi tối mùa đông với những bông tuyết dịu dàng vương trên tóc. Tường chừng như không có gì hạnh phúc hơn thế nữa.
Chương 11: Nguyên và Quân
Trong những ngày hạnh phúc sau đó, Vi đã nhanh chóng
quên lần giận dồi đầu tiên giữa cô và anh kể từ ngày yêu nhau. Cô cũng không còn nhớ đến tin nhắn và cú điện thoại lạ lùng là nguyên nhân của lần giận dồi đó. Nhưng anh thì không dễ gì quên được những cú điện thoại thường xuyên gọi vào máy di động của cô - những cú điện thoại của Quân. Cứ vài ba ngày Quân lại gọi cho cô một lần, đều như vắt chanh. Chỉ là những câu hỏi thăm thông thường như những người bạn, nhưng Quân là một người nói chuyện rất có duyên.
Anh không bao giờ để cho câu chuyện trở nên nhàm chán hay rơi vào những khoảng im lặng khó xử do cạn đề tài. Đôi lúc, vốn sống và vốn hiểu biết xã hội của Quân khiến cho Vi phải ngạc nhiên. Tuy tò ra rắt quan tâm đến Vi, nhưng anh chưa bao giờ tọc mạch vào đời sống tình cảm riêng tư của cô. Anh không bao giờ hỏi cô đã có bạn trai hay chưa cũng như không hề vòng vo tìm hiểu tiêu chuẩn chọn bạn đời tương lai của cô như thế nào. Nhưng linh cảm con gái mách bảo Vi những động cơ bí ẩn đằng sau sự quan tâm đó. Vi có câm giác Quân tấn công cô một cách hết sức kiên nhẫn và đầy lý trì. Nếu như có một thứ tình cảm nào đó gọi là tiwnh yêu mà anh dành cho cô thi hẳn đó là thứ tình yêu của một người vô cùng tinh táo, khác hoàn toàn với thứ tình yêu cuồng nhiệt đến mê muội như Nguyên đã yêu cô. Nhưng những cuộc điện đàm thú vị với Quân như mưa dầm thấm lâu. Đôi lúc Vi bồng giật mình nhận thấy cô đang mong chờ điện thoại của anh như một thói quen.
Không muốn tự gây rắc rối cho minh sau này, và nhắt là không muốn gieo cho anh những hy vọng không có thực khiến anh phải chờ đợi, Vi quyết định sẽ lựa một dịp nào đó thích hợp để giới thiệu anh với người cô yêu. Khi Vi nói với Nguyên rằng cô muốn giới thiệu anh với Quân, anh chi cười và bảo:
- Không ngờ người yêu anh cũng có nhiều vệ tinh theo đuổi quá nhi.
Câu nói đùa buông ra từ một cái miệng với nụ cười vô cùng quyến rũ, nhưng khi nhìn anh, cô nhận thấy màu nâu trong đôi mắt không cười của anh dường như sẫm lại. Thái độ chẳng ra đồng tình cũng không ra phàn đối của anh khiến cho cô cảm thấy bối rối. Giữa lúc còn đang phân vân không biết nên làm thế nào thì một dịp tình cờ đã giúp cô giải quyết điều đó.
Buổi chiều thứ bảy ờ Eaton Center đông nghịt người. Nguyên dắt tay Vi rào bước qua các cửa hiệu ngồn ngộn hàng hoá. Có một người quen của bố Vi sang đây công tác, nên cô muốn mua chút quà gửi về cho bố và em trai. Cô nhờ anh đi cùng đề giúp cô chọn đồ. Giữa lúc họ đang ngắm nghía mấy chiếc áo len trong cửa hàng Banana Republic thi Vi bỗng phát hiện thấy Quân cũng đang lủi húi ờ giá quần áo ngay bên cạnh.
- Anh Quân - Vi buột miệng gọi to.
Quân quay lại, thoáng ngạc nhiên khi thấy Vi đi cùng một người đàn ông, nhưng ngay lặp tức nụ cười vui vẻ xuất hiện trên môi anh:
- Ồ, bữa nay ra đường chắc anh bước chân phải hay sao mà lại may mắn gặp em ờ đây thế này.
Vi cười ngượng nghịu quay sang giới thiệu với Nguyên:
- Đây là anh Quân mà em hay kể với anh đó.
Rồi quay sang Quân, cô nói:
- Còn đây là anh Nguyên, bạn em.
Hai người đàn ông lịch sự bắt tay nhau và bặt ra câu chào cùng một lúc:
- Chào anh!
Cả ba cùng cười vì sự trùng họp đó. Nguyên nói một cách xã giao:
- Vi rất hay nhắc đến anh đấy. Cô ấy rất ngưỡng mộ một người giỏi giang và giàu nghị lực như anh.
- Vậy sao, cô ấy cứ thích cho người ta đi tàu bay giấy như thế đó - Quân đáp lời. rồi quay sang Vi, anh nói với vè trách móc một cách thân tình:
- Em tệ à nha, có bạn đẹp trai như vậy mà giấu hoài, không bao giờ kể cho anh hết á.
Nhận thấy một thoáng sa sầm trên gương mặt Nguyên, Vi vội cười xòa rồi chuyển ngay sang đề tài khác:
- Sao hôm nay anh lại rành rỗi đi shopping thế này? Anh đã ăn gì chưa? Hay tiện đây đi ăn chung với bọn em cho vui, cũng đã gần bảy giờ rồi. Em đang đói quá đây.
Vừa nói, Vi vừa đưa tay sang nắm lấy tay Nguyên và nhìn anh ra ý dò hỏi...