Điều Bí Mật

Posted at 27/09/2015

651 Views

Mẹ cũng ngủ trưa một lát.

- Bọn con phải đi ngay bác ạ, ở phòng thu còn nhiều việc lắm. Dạo này đang có nhiều dự án không thể bỏ được - Trang đứng dậy nói.

Khi mọi người đã rời đi hết, còn lại một mình, Đại đi vào bếp, nơi vẫn phát ra những tiếng lanh canh của chén bát. Thấy anh đi vào nhưng Linh vẫn tiếp tục làm công việc của mình.

- Em biết pha cà phê chứ? - Đại đột ngột hỏi.

- Dạ, vâng?

- Anh nhớ trong tủ vẫn còn cà phê đen. Em pha một ly mang ra bàn uống trà ngoài vườn cho anh. Nhớ đừng bỏ quá nhiều đường!

***

Đại ngồi trong cái đình nhỏ giữa hồ, trong đầu vẫn vang lên tiếng của ông Phương. Mỗi lần nói tới chuyện lấy vợ là anh lại cảm thấy đau đầu. Lấy vợ lúc này sao? Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó, dù quanh anh có rất nhiều cô gái sẵn sàng đến với anh. Họ đến với anh cũng chẳng phải vì cần tiền hay địa vị của anh. Hình như anh có một lực hấp dẫn mà các cô gái khó cưỡng lại được. Họ sẵn sàng gạt bỏ mọi thói quen, mọi quan niệm trong tình yêu khi đến với anh. Bọn họ, có người dễ dãi, có người ngoan hiền, có người buông thả, nhưng cũng có những người rất khắt khe với chuyện tình cảm. Chỉ là khi gặp anh, mọi nguyên tắc của họ đều bị chính họ gạt đi. Họ sẵn sàng đánh đổi mọi thứ thuộc về bản ngã của mình, để chìm vào trong trò chơi ái tình với anh như một cuộc đánh đu.

Không phải trong số họ không có người xứng đáng để anh cưới, nhưng Đại hoàn toàn không có một sự rung động nào trước họ. Anh chưa bao giờ để họ tiến vào nơi sâu nhất của trái tim mình. Anh đa tình, trái tim anh có nhiều ngăn, mỗi ngăn có một người con gái, nhưng có những ngăn không bao giờ được mở ra. Đó là nơi anh cất giữ những tình cảm sâu xa nhất, nơi không một người con gái nào được phép chạm tới. Nếu như họ phá vỡ nguyên tắc ấy, cuộc chơi chấm dứt, và anh không ngần ngại gạt họ ra khỏi trí nhớ của mình.

Anh biết rất rõ có rất nhiều cô gái thèm được yêu anh và được anh đáp lại cho dù tình cảm đó không có nhiều thành thật!

Anh luôn trưng ra trước mắt phụ nữ dáng vẻ của một người đàn ông lịch lãm nhất, hào hoa nhất, đa tình nhất, biết yêu chiều nhất. Lẫn trong vẻ sành điệu của một chàng giám đốc có phần hơi hư hỏng là vẻ trí thức sâu sắc của một người đàn ông từng trải. Ở tuổi hai tám, anh có tất cả, có nhiều hơn những gì người ta nghĩ, nhưng cái anh thiếu nhất, chính là người nắm giữ mảnh ghép cuối cùng của trái tim anh.

Không phải anh chưa bao giờ yêu! Trước đây, anh cũng yêu một người con gái, mối tình đầu trong sáng ấy kéo dài mấy năm liền, nhưng hai người chưa bao giờ đi quá một nụ hôn. Trong mắt bạn bè của nàng, anh là một người chu toàn, hoàn hảo đến mức không tì vết. Anh có thể lo cho bạn gái một cuộc sống vật chất đầy đủ, cũng chưa bao giờ làm nàng phải thấy trống vắng, thiếu thốn về mặt tình cảm. Anh yêu chiều, nâng niu nàng như một báu vật. Bạn bè, người thân của nàng đều rất ghen tị với nàng vì có được trái tim của người đàn ông tuyệt vời nhất.

Vậy mà cuối cùng nàng vẫn ra đi. Anh thậm chí còn không hiểu nổi cái gì đã đẩy nàng rời xa khỏi anh? Tình yêu, mãi mãi là thứ mà anh không bao giờ hiểu nổi. Và dù anh có hiểu hết những người đàn bà đã đi qua đời mình, anh cũng không bao giờ hiểu nổi tại sao ngày ấy nàng lại rời xa anh để tới với một người khác?

Vì tình yêu của anh dành cho nàng chưa đủ lớn sao? Nếu chưa đủ, tại sao sau khi nàng rời bỏ anh, anh lại khóc nhiều như thế? Suốt ba tháng liền anh không thể làm gì. Mỗi lần nghĩ tới nàng, anh khóc như một đứa trẻ con bị bỏ rơi. Vì anh không quan tâm nàng sao? Anh không dùng tiền bạc để chinh phục trái tim nàng, anh dùng chính tình cảm chân thành của mình để yêu nàng. Chưa một lúc nào anh không quan tâm tới nàng.

Vậy thì vì sao? Vì sao?

Rồi nhiều năm sau, khi anh biết rung động lần thứ hai trước một người con gái khác, thì đó lại là người đầu tiên không hề biết rung động trước anh. Có nhiều người đàn bà sẵn sàng bỏ mọi thứ để chạy theo anh, nhưng cũng có những người dù anh bỏ đi mọi thứ cũng không bao giờ có được trái tim họ. Đó chính là lý do anh tôn trọng người đó cho tới tận bây giờ, khi người đó đã không còn xuất hiện trước mắt anh nữa.

Đã lâu rồi, anh không thể mở lòng trước ai.

Một tách cà phê nghi ngút khói được đặt xuống trước mặt anh. Mùi cà phê khiến anh bừng tỉnh. Nhìn tách cà phê rồi lại nhìn Linh, anh mỉm cười:

- Cảm ơn em. Em ngồi đi, nói chuyện với anh một chút.

- Dạ thôi, em đứng được rồi.

- Anh nói em ngồi thì cứ ngồi đi. Giúp việc cũng là một nghề bình đẳng với tất cả những nghề nghiệp khác, có gì mà không dám ngồi. Hay em sợ anh ăn thịt em hả?

- Dạ không.

- Vậy thì ngồi đi.

- Dạ - Linh lí nhí đáp lại rồi sau đó ngồi xuống cái ghế ở đối diện anh.

Đại khẽ nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm. Trầm ngâm một lúc để tận hưởng vị cà phê ngấm trên lưỡi, sau đó anh đưa mắt nhìn cô:

- Ngon đấy. Chắc không phải lần đầu em pha cà phê. Ai dạy em vậy?

- Dạ, hồi còn ở nhà em có đi làm thuê ở quán cà phê trên thị trấn nên biết một chút ạ.

- Cái này gọi là biết một chút sao? Gọi là chuyên nghiệp đó em. Trừ phi em có năng khiếu bẩm sinh, làm một lần đã ngon rồi. Mà có khi thế thật, biết đâu quê em lại có truyền thống sinh ra được những đầu bếp tài ba nhỉ? Như chị em Nhật Lệ ấy. Anh nghe nói mẹ anh chỉ cần chỉ một lần là em đã biết làm. Nếu có cơ hội phát triển lên nữa thì em còn có thể trở thành một đầu bếp giỏi cũng không chừng. Em đã bao giờ nghĩ tới việc trở thành đầu bếp chưa?

- Chưa ạ! Nhà em nghèo, làm gì có cơ hội đi học nấu ăn ạ! Có thì sau đó cũng về quê đi nấu cỗ đám cưới thôi!

- Em có muốn trở thành đầu bếp không? - Đại hỏi tiếp.

- Em không biết - Linh lắc đầu.

- Vậy em nghĩ kỹ đi, nếu em muốn trở thành đầu bếp anh sẽ giúp em.

- Không được đâu ạ!

- Sao thế?

- Tại... Tại em không có tiền đi học. Hơn nữa em còn phải kiếm tiền nữa.

- Em kiếm tiền làm gì? - Đại gặng hỏi.

- Nhà em rất nghèo, em lại có một đứa cháu mới sinh, mẹ nó ốm yếu không làm gì được nên em phải kiếm tiền nuôi nó phụ chị em.

- Thế chồng của chị em đâu?

- Chị ấy không có chồng – Linh lắc đầu đáp khẽ.

Đại hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không hỏi thêm về việc này nữa.

- Em tới học việc ở nhà hàng của anh, vừa học nấu ăn, lại vừa có lương phục vụ nữa. Mặc dù không nhiều nhưng cũng hơn làm việc ở đây. Nếu em thích thì cứ nói với anh. Anh sẽ tìm cho mẹ anh một người giúp việc khác thay em.

Linh ngẩng đầu nhìn anh, ngập ngừng hỏi:

- Em cảm ơn anh! Nhưng sao anh lại tốt với em thế ạ?

- Xem nào. Thứ nhất anh rất thích những người có năng khiếu nấu nướng. Không phải ai cũng được ông trời ưu ái cho một vị giác thật tốt để trở thành đầu bếp giỏi em ạ. Thứ hai, coi như anh làm việc này vì nể mặt Nhật Lệ đi. Cô ấy đã giúp anh rất nhiều, giờ anh giúp lại đồng hương của cô ấy. Em hiểu không?

- Dạ...

- Hiểu thì tốt. Được rồi, em nghỉ trưa chút đi. Cũng không còn việc gì cho em làm nữa đâu – Đại dựa lưng vào ghế và nhìn ra hồ, không nói thêm câu nào nữa.

- Vâng... Em chào anh! – Linh gật đầu, len lén đưa mắt nhìn vẻ mặt trầm tư của Đại rồi đi thẳng vào trong nhà.

Từ một khung cửa sổ trên tầng hai của ngôi biệt thự, có một đôi mắt đang nhìn xuống cái đình nhỏ, chứng kiến hai người bên dưới nói chuyện. Sau đó chủ nhân đôi mắt đóng sập cửa lại, chẳng buồn để ý thêm nữa.



Chương 4: Ngõ nhỏ



Mặc dù được mệnh danh là “Phố ẩm thực” nhưng thực chất đây chỉ là một cái ngõ nối liền hai con phố với nhau mà thôi. Người dân sinh sống trong ngõ này chủ yếu bán hàng ăn. Những hàng ăn liền kề nhau tạo thành hai dãy quán xá chạy dọc trong ngõ, từ đầu này tới đầu kia. Những hàng quán ở đây có đủ mọi đồ ăn, từ đồ ăn sáng như xôi, bánh mì, trứng lộn, cháo, phở, bún, miến, bánh cuốn tới những đồ ăn chơi như ốc, nem cuốn, phở cuốn, chè,... Hầu như không có hàng nào bài trí giống hàng nào. Khách tới ăn phải gửi xe ở hai đầu ngõ sau đó đi bộ vào...

80s toys - Atari. I still have