Đèn Không Hắt Bóng
Posted at 27/09/2015
542 Views
- Rồi thì... Ôi khủng khiếp quá ! Khi ông ấy nghe nói huyết áp còn có tám mươi, ông ấy tiêm ngay thuốc cầm máu và mổ lại lần nữa. Lại tiếp huyết thanh. Sáng hôm nay cô ấy đã hơi đỡ. Ông bầu ở bên cạnh cô ấy suốt đêm không rời một bước.
- Giữa hai người có cái gì không nhỉ ? Akikô hỏi.
- Biết nói thế nào với cậu đây.. Không biết cô ấy có quá quen thuộc với ông ta không ? Hôm qua ông ta đưa vào bệnh viện đủ thứ đồ, kể cả đồ lót, thế mà cô ấy vẫn tỉnh bơ như không.
- Ông ấy chăm sóc cô ta từng li từng tí...
- Nhưng cái thai hình như không phải của ông ấy.
- Thế- ế- ế à ? !
- Hôm nay Kenđzi Tanimôtô có đến thăm Đzyunkô. Đem vào cả một đống quả và một bó hoa to tướng.
- Đúng, đúng. Chính đó mới là kép của cô ta. Thậm chí trên các báo người ta còn viết về chuyện này.
- Ôi, không thể hiểu được mấy ông bà nghệ sĩ.
Và mấy cô gái thở dài thườn thượt.
Naôê chỉ khám được Đzyunkô lúc hai giờ - Ông trở lại bệnh viện sau mười giờ, cho nên không có thì giờ đi thăm các phòng bệnh trước buổi nghỉ trưa. Nôrikô, vẫn còn buồn bực vì câu chuyện hôm qua, không muốn đi theo Naôê thăm các phòng bệnh nhân lắm, nhưng cô cũng muốn nhìn Đzyunkô một chút. Sự tò mò đã giành phần thắng, và Nôrikô quyết định đi đến phòng cô ca sĩ với Naôê.
- Lấy nhãn áp kế ! - Naôê nói, như thế giữa hai người không hề có chuyện gì xảy ra, không hề có cuộc chia tay nặng nề hôm qua. Trong khi vội vã bước theo ông, Nôrikô nhớ lại mấy tấm phim X-quang mà cô đã tình cờ phát hiện. Nhìn vào lưng Naôê, cô chợt hình dung rõ nét những đốt xương được tia Roentgen vạch trần ra : Những khối trắng trắng trên cái nên đen của âm bản.
"Nhưng tại sao anh ấy lại chỉ nghiên cứu cột xương sống của bản thân mà thôi ? " - Nôrikô thắc mắc. Hôm qua cô đã nghĩ rất lâu về vẫn đề này, nhưng rốt cục vẫn không tìm được cách giải thích. Cô rất muốn hỏi thẳng Naôê, nhưng lại hiểu rằng việc đó không thể được. Vì cô mới chỉ nảy ra cái ý lau bụi trong tủ thôi mà anh ấy đã giận điên lên rồi. Nếu cô thú nhận là đã trông thấy mấy tấm phim thì mọi thứ sẽ tiêu ma. Có thể biết chắc như thế. Ý muốn biết sự thật tha thiết đến nỗi cô có thể vui lòn ghy sinh tất cả những gì mình đang có.
"Chỉ một ngày sau mọi sự sẽ bị quên hết ", - Nôrikô tự nhủ.
- Trên cánh cửa dẫn vào phòng Hanađzyô có treo một tấm giấy nhỏ đề hàng chữ : "Cấm thăm hỏi bệnh nhân ". Hai người gõ cửa và bước vào. Trong phòng ngự trị một ánh sáng mờ mờ màu xanh lục. Đzyunkô đang nằm yên, hai mắt nhắm nghiền. Khuôn mặt cân đối được hóa trang cẩn thận của Đzyunkô chìm trong đống gối đệm.
- Ngủ à ?
- Cách đây một giờ có tỉnh dậy một lát, nhưng rồi lại ngủ...
Ông bầu ngồi ở cạnh giường đứng dậy đưa tay về phía chồng gốị
- Thôi. Nếu cô ấy ngủ thì đừng đánh thức.
Naôê luồn tay dưới tấm chăn, cầm lấy cườm tay mảnh khảnh của Đzyunkô bắt đầu đếm mạch.
- Không có gì thay đổi chứ ?
- Không. Cứ ngủ li bì thế thôi.
- Mấy hôm vừa rồi quá mệt.
Ông bầu ngượng nghịu giấu kín đôi mắt.
- Để cô ấy nghỉ.
- Vâng ạ
Sau bài học kinh nghiệm cay đắng vừa qua, ông bầu không có ý định chống chế gì nữa.
- Cô ấy chưa ăn gì à ?
- Kể từ hôm qua chưa ăn chút gì.
- Khi nào cô ấy tỉnh dậy, ông phải ép cô ấy ăn một chút.
- Vâng.
Naôê đã toan bỏ đi, nhưng ông bầu giữ lại :
- Dĩ nhiên sau khi xảy ra những việc như vừa rồi mà hỏi ngay thế này thật không phải... Cô ấy còn phải nằm ở đây bao lâu nữa ạ ?
- Được năm ngày thì tốt.
- Năm ngày ? !
- Ông lại định lôi cô ta đi đâu nữa sao ?
- Ồ không, bác sĩ hỏi gì lạ thế. Cô ấy đã ngất đi trước mặt mọi người. Bây giờ sẽ không có ai dám nói gì, dù cho chúng tôi có xé hợp đồng chăng nữa.
- Thế à ?
- Bác sĩ không biết, chứ ông chủ tịch công ty truyền hình đã cho tôi một trận nên thân.
- Vì sao ?
- Tôi đã giấu không cho ông ta biết cuộc phẫu thuật, và bây giờ mọi việc đều đã lộ ra hết. Ông ta chửi tôi thậm tệ vì đã không cho ông ta biết sự thật.
- Ừ- ừ...
- Tình cảnh thật là... - Ông bầu gãi gãi sau gáy và nói thêm : - Tôi đã bàn kỹ với ông ta và cả hai đã quyết định không nên vội. Cứ để cho Đzyunkô nghỉ ngơi cho thật lại sức.
- Cho cô ấy nằm một tuần thì tốt.
- Cũng được, chỉ lo bọn phóng viên.
- Vậy ông đề nghị thế nào ?
- Tôi nghĩ rằng hôm nay sẽ có bọn phóng viên của tuần báo phụ nữ kéo đến, có thể có cả phóng viên của mấy tờ báo khác nữa... Phải giấu sao cho họ đừng biết sự thật.
- Ta sẽ nói là cô ấy viêm ruột thừa.
- Có đủ để cho họ tin không ? Họ không đóan ra được sao ?
- Có thể nói rằng từ hôm qua cô ấy đã lên cơn đau, liền tiêm thuốc giảm đau để lên sân khấu, nhưng rồi cái ruột thừa bị viêm đã đột nhiên vỡ ra.
- Trong những trường hợp như vậy phải nằm viện bao lâu ?
- Khoảng một tuần.
Ông bầu ngẫm nghĩ một lát.
- À khoan đã, - Naôê như sực nhớ ra điều gì, - Cô ấy đã mổ cắt ruột thừa chưa ?
- Chưa. Không có sẹo.
- Hừm... Mổ mà không có đường khâu - chuyện đó không thể có. Tuy.. Thôi được, để đánh lừa bọn nhà báo thì như thế cũng được.
- Xin bác sĩ làm ơn giúp cho, chúng tôi rất cảm ơn.
Ông bầu xoa hai tay và cúi chào.
Đêm hôm ấy Kôbasi trực. Theo lệ thường, cô y tá cùng ở lại trực với anh ta là Akikô Takaghi. Ngoài ra còn có một y tá tập sự là Tômôkô Kawaai ở lại giúp Akikô. Kôbasi ngồi bên máy thu hình một lát rồi sang phòng nữ y tá nói chuyện phiếm. Nhưng các cô y tá chỉ dám nói chuyện phiếm sau chín giờ, khi đã tắt đèn ở các phòng bệnh nhân...