Đèn Không Hắt Bóng
Posted at 27/09/2015
541 Views
Không được đụng đến những tài liệu ấy, dù là khi lau bụi cũng vậy.
- Em em có động đến cái gì đâu.
Dĩ nhiên nói như thế không đúng hẳn sự thật : Nôrikô đã làm đổ chồng sách, rồi sau đó lại xem trộm mấy tấm phim X-quang, nhưng cuối cùng cô đã cẩn thận xếp mọi thứ vào chỗ cũ. Xong Naôê đã nổi giận thật sự. Lần đầu tiên Nôrikô trông thấy ông như thế này. Trong trí cô hiện ra một phỏng đoán ghê gớm : Cô đã vi phạm một điều kiêng kỵ nào đó, đã trông thấy một cái gì không thể lọt vào mắt người ngoài. Cô thấy sợ.
- Từ nay không có tôi, cô không được làm những việc ấy.
- Vâng ạ - Nôrikô gật đầu ngoan ngoãn.
- Đưa tôi cái kimônô.
Bây giờ giọng nói của Naôê mới trở lại bình thản như thường ngày. Ông cởi khuy áo vét-tông. Nôrikô với lấy chiếc áo awase treo trên mắc đưa cho Naôê - như bất cứ người vợ Nhật Bản nào vẫn thường đưa áo cho chồng.
- Chúng mình ăn tối nhé.
- Ừ, - Naôê ậm ừ, nhưng như sực nhớ ra điều gì, lại nói - À không, xin lỗi cô, hôm nay cô phải về nhà cô.
- Ngay bây giờ à ?
- Ừ.
- Còn bữa ăn tối thì sao ?
- Tôi không cần.
- Sắp có ai đến anh sao ?
- À không...
- Anh vẫn còn giận em à ?
- Chẳng qua tôi muốn ngồi lại một mình.
Sau một câu trả lời dứt khoát như vậy. Nôrikô không còn biết nói gì nữa. Cô không hề ngờ là cơ sự lại diễn ra như vậy. Có lẽ có chuyện gì xảy ra trong bệnh viện chăng ? Hay Naôê giận cô thực sự vì chuyện dọn dẹp vừa qua ? Muốn đoán bao nhiêu thì đoán, nhưng nguyên nhân thật thì vẫn không sao biết được. - Xưa nay Naôê thích thế nào thì cứ thế mà hành động.
Nôrikô đột nhiên nổi giận.
- Được em sẽ về. Món sushi em để kia - Cô vẫn không nỡ để lộ hẳn nỗi tức giận ra ngoài. - Thôi chào anh. Nôrikô hy vọng rằng ít ra Naôê cũng nói lấy một câu từ biệt, nhưng ông ta vẫn ngồi yên trên đi-văng không nói một lời.
- Trong khi anh đi vắng, có ai gọi điện.
- Ai ?
- Giọng phụ nữ. Một cô Mikikô nào đấy.
Naôê không phản ứng.
- Em nói là anh đi vắng và buông ống máy.
Điều sau cùng này dĩ nhiên là Nôrikô bịa đặt. Câu nói của cô có tác động vào Naôê không thì không thể nào biết được : Ông ta vẫn ngồi như cũ, hai tay bắt chéo lên vai, mắt nhìn vào khoảng trống.
- Có thể cô ấy sẽ gọi điện lần nữa.
Nôrikô đóng cửa đánh sầm một tiếng rồi ra hành lang.
Ngày hôm sau trời mưa từ sáng sớm. Nôrikô đêm ấy khó ngủ vì chuyện xích mích vừa qua với Naôê. Khi cô đến bệnh viện với cái mặt sưng húp, trong phòng y tá người ta đang bàn tán sôi nổi về sự việc vừa xảy ra với Đzyunkô Hanađzyô.
- Thật là khủng khiếp !
Yurikô Miyakawa, cô y tá đã trực đêm qua, bây giờ là trung tâm của sự chú ý cho nên có phần lên mặt với chị em.
- Bọn phóng viên được một trận ra trò ! Họ xông vào nhưng lại bị dồn ra ngay lập tức.
- Họ làm sao đánh hơi được thế nhỉ ?
- Thì cô ấy ngất ngay trong buổi họp báo mà. Có ai đó để hở ra là người ta chở cô ấy đến đây, thế là bọn phóng viên lập tức ùa tới. Thật khủng khiếp ! Ấy, "Mùa bướm" là như thế đấy !
Một trong những ca khúc được công chúng ưa thích trong chương trình biểu diễn của Đzyunkô là bài "Mùa bướm". Hồi mùa xuân, công ty truyền hình đã quyết định dựng một vở kịch cùng tên, và tối hôm qua trong buổi họp báo, Đzyunkô phải bắt tay người diễn viên đóng vai chính, rồi sau đó trả lời những câu hỏi của một tờ tuần báo phụ nữ.
- Ngay giữ cuộc họp báo à ? !
- Ông bầu là Ôôba- san có kể lại rẵng lúc đầu Đzyunkô bỗng nhợt nhạt hẳn đi, nhưng vẫn còn đứng vững được, rồi sau đó mỉm cười với anh diễn viên ấy như thế này này ! - Yurikô mỉm một nụ cười tươi rói - Rồi bỗng kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Yurikô không phải chỉ kể suông : Cô ta còn diễn lại hẳn hoi. Kết quả là cô ta đã làm cho mọi người hình dung được sự việc một cách khá trực quan.
- Xung quanh có cả một đống những phóng viên nhiếp ảnh !... Lúc bấy giờ anh diễn viên đã chuẩn bị bắt tay Đzyunkô. Thế là anh ta đứng sững ra. Và cũng la lên.
- Thế là bức ảnh chưa kịp chụp à ?
- Sao lại chưa chụp ? ! Những cảnh như thế thì người ta chụp mệt nghỉ ấy chứ, bao nhiêu cũng vừa... Hanađzyô Đzyunkô dưới ánh sáng của những ngọn đèn Jupiter !... Cô ca sĩ nổi tiếng đang mỉm cười... Hanađzyô Đzyunkô đang được đưa vào bệnh viện !
- Nghĩa là cô ta cố gượng được một lúc rồi sau đó vẫn xỉu, phải không ?
- Ngã lăn ra đất à ? - Một cô y tá khác háo hức hỏi.
Phụ nữ vốn rất mê những chuyện xì-căngđan, nhất là khi những chuyện ấy không có liên quan đến bản thân họ.
- Chứ sao nữa. Nhưng người ta lập tức bế cô dậy và đặt nằm ở đi-văng.
- Việc ấy xảy ra ở phòng tiền sảnh à ?
- Không. Khách sạn đã tràn thiết một phòng lớn cho buổi họp báo.
- Thế cô ấy ăn mặc thế nào ?
- Ô- ô ! Rất các liệt ! Các cô thử tưởng tượng mà xem, một chiếc xoa màu vàng rực, có thêu một con bướm đỏ chạy những đường xanh xanh. Thêu ở đây này. - Yurikô dùng hai tay vẽ thành một vòng tròn lớn trên vạt áo của mình. - Một con bướm to tướng hai cánh dang rộng. Nói chung, rất thần tiên. Mình chưa bao giờ trông thấy một cái gì tương tự.
- Rất hợp với bài hát nhỉ.
- Chinh thế. Và các cô thử tưởng tượng xem : Cô ta đã ngất đi trong một trang phục như vậy.
Các cô y tá cố sức tưởng tượng cho ra cái khung cảnh ấy.
- Chắc trông đẹp lắm nhỉ ?
- Cái gì đẹp ?
- Thì cái con bướm ấy.
- Con bướm thì đẹp tuyệt. Chỉ có điều là lúc ấy nó ướt đầm những máu...
Mấy cô y tá nhìn nhau cười khúc khích.
- Nhưng có ai biết sự thật do đâu mà ra thế đâu !...
Các cô rất lấy làm hãnh diện vì chỉ có họ chia xẻ được điều bí ẩn của cô "minh tinh".
- Khi chở đến đây cô ấy vẫn mặc chiếc áo ấy à ?
- Thì dĩ nhiên. Còn thì giờ đâu mà thay áo cho cô ấy, nếu chậm trễ thì chỉ có nguy thêm.
- Thế mặt cô ấy ra sao ?
- Tái xanh như chết rồi ấy. Nhưng rất đẹp, trông mà choáng người đi ấy !
Yurikô ép chặt hai tay lên ngực, hai mắt đảo lên mi trên trông khi ôn lại cái cảnh bất hủ cô vừa được chứng kiến.
- Rồi sao nữa ?
- người ta đã gọi điện cho bác sĩ Naôê, và bác sĩ đã ra lệnh đưa ngay cô ta vào phòng mổ.
- Vẫn để nguyên chiếc áo ấy à ?
- Bác sĩ Naôê khi bước vào phòng mổ cứ há hốc mồm ra.
- Thế rồi sao nữa, sao nữa ? - Akikô giục rối rít...