pacman, rainbows, and roller s

Đèn Không Hắt Bóng

Posted at 27/09/2015

527 Views


- Hôm ấy lẽ tự nhiên là tôi không thể nhớ gì.
- Anh không đăng ký bảo hiểm phòng khi đau ốm cho nên mới đến nông nỗi này.
- Tôi xin lỗi...
- Ngoài tiền giường ra, còn phải tính tổn phí phẫu thuật và tiền thuốc men, - Akikô lại xen vào câu chuyện.
- Nhưng nói chuyện tiền bạc ở đây làm gì?! - Kôbasi đột nhiên nổi giận. - Bảo hiểm là cái quái gì?! Giá tiền phòng có nghĩa lý gì?
Akikô sợ hãi im bặt.
- Có tiền hay không có tiền! Chẳng lẽ chuyện đó lại có tác dụng quyết định đối với việc nhập viện hay xuất viện của bệnh nhân? Chỉ có thể có một tiêu chuẩn duy nhất: tình trạng của bệnh nhân! - Cũng như thường lệ những lúc giận, hai bên mép Kôbasi run lên. - Thế mà trong bệnh viện này lúc nào cũng chỉ toàn nghe nói tiền, tiền! ...
Để tự kiềm chế, Kôbasi nắm chặt hai tay và nhìn trừng trừng vào khoảng không.
Kinh hãi trước cơn giận của Kôbasi, Akikô bà Tôđa lặng thinh. Cuối cùng Tôđa nói, vẻ như người biết lỗi:
- Hôm ấy tôi không có tiền, thế mà tôi đã hành động dại dột biết chừng nào... Tôi đã gây ra cuộc cãi vã ngu xuẩn ấy...
Kôbasi im lặng.
- Khi quá chén, tôi không biết tôi làm gì nữa...
- Bây giờ nói chuyện ấy cũng muộn quá rồi.
Tôđa lại cúi mái đầu băng bó xuống.
- Cái bà y tá trưởng ấy thật! - Kôbasi bực bội thốt lên.
- Bà ấy chẳng có lỗi gì. Đây là lỗi của tôi: Tôi đã không trả tiền...
- Anh đọc thứ kinh sám hối gì thế? Anh muốn được người ta tống ra ngoài lắm phải không?
- Dạ không! Sao bác nói thế? - Tôđa hoảng hốt chống chế.
- Thế thì đừng nói bậy.
- Vâng ạ
- Anh chưa khỏi đâu. Các vết thương đang cương mủ, anh còn buồn nôn, còn đau đầu, có đúng không?
- Đúng ạ
- Anh phải nghĩ cho kỹ đi.
- Nhưng còn biết làm thế nào được?
Kôbasi tay bứt rứt rút ra một điếu thuốc lá. Quả nhiên, còn biết làm thế nào? Anh ta mắng Tôđa, nhưng bản thân anh cũng chẳng nghĩ ra được một cách gì...
Akikô lấy bao diêm đặt cạnh nôi tiệt khuân, để trước mặt Kôbasi. - Bây giờ anh có bao nhiêu tiền?
- Độ năm sáu ngàn.
- Năm sáu ngàn... - Kôbasi lẩm bẩm, vẻ trầm ngâm, tay đưa que diêm lên châm thuôc lá. - Bình thường anh làm gì?
- Tôi chơi nhạc trong giàn nhạc nhẹ.
- Ở quán rượu à?
- Đại loại như thế...
- Còn những người đến bệnh viện với anh, họ cũng ở trong giàn nhạc?
- Nói chung là thế.
Những câu trả lời của hắn khá mơ hồ. Một người chơi nhạc nhẹ... Thế mà các cô y tá lại nói rằng những tên đến thăm hắn đều là những tên cướp thực thụ. Thành thử câu chuyện nhạc nhẹ này... Khó tin lắm.
- Anh không thể mượn thêm của các bạn được sao?
- Ờ-ờ -ờ, họ... tôi... - Tôđa nói lúng túng rồi im bặt.
Các bạn hắn đến bệnh viện cả thẩy hai lần, vào những ngày đầu, rồi sau đó chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.
- Anh có gia đình chứ?
- Không.
- Thế còn bố mẹ?
- Ở rất xa...
- Xa thì xa nhưng vẫn có chứ?
Tôđa gật đầu.
- Anh có thể xin họ được không?
Tôđa nghẹn ngào lẩm bẩm cái gì không rõ, và đưa tay lên bưng lấy khuôn mặt quấn băng.
- Tiên sinh, - Akikô lên tiếng. - Thế còn chế độ cứu trợ người túng thiếu thì sao ạ? ... Có lẽ thử xin trợ cấp của nhà nước chăng? ... . .
- Tôi đã nghĩ đến điều ấy. Họ sẽ không cấp ngay đâu. Dù họ có chuẩn y thì thủ tục vẫn chiếm không ít thì giờ, và rốt cục phải ba tháng sau là ít, bệnh viện mới nhận được tiền.
- Nếu anh ta không có tiền mặt thật, thì không còn cách nào nữa ư?
- Rốt cục là như thế, - Kôbasi xác nhận, vẻ mặt lầm bầm. - Tôi không tin rằng những kẻ keo kiệt kia bằng lòng đợi ba bốn tháng.
Ở bệnh viện Oriental người ta thường tránh những bệnh nhân trả viện phí bằng tiên trợ cấp. Những khi vẫn cứ phải tiếp xúc với những bệnh nhân như vậy thì người ta tìm cách giải quyết sao cho họ đi thật nhanh...
- Bố mẹ anh sống ở đâu? ...
- Ở Miyađza.
- Ừ, cũng xa thật. Nhưng nếu viết thư xin ngay thì sao... ? Dĩ nhiên ông bà sẽ ngạc nhiên, vì mọi việc xảy ra đột ngột quá...