Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
Posted at 25/09/2015
1747 Views
Hạo Nhiên nói rồi bật dậy, chạy ngay ra khỏi phòng. Tôi nhìn đồng hồ rồi lại đắp chăn kín cổ. Mới sáu giờ đúng, ngủ thêm tí nữa. Tiểu Giang bảo hôm nay không cần đón. Hôm qua thì mãi tôi mới ngủ lại được.
[...'>
_Hạo Du, dậy đi, anh về đây.
Đang thiu thiu ngủ, nghe giọng Hạo Nhiên, tôi mới mở mắt, đưa tay quờ quạng tìm cái điện thoại. Sáu giờ hai mươi, phải dậy rồi. Tôi ngồi dậy vươn vai một cái rồi bước ra khỏi phòng, đi thằng xuống nhà dưới. Tiểu Minh đang ngồi ở sofa xem tivi xuống sữa. Lạ thật, giờ này mà vẫn đủng đỉnh vậy sao. Tôi đứng nhìn cô ấy một tí rồi đi luôn vào phòng tắm. Nhìn Tiểu Minh hôm nay xinh đến lạ, hai mắt mở to đen láy, hai má phúng phính, nhìn chỉ muốn véo cho một cái. Tiểu Minh lại còn kèm một cái kẹp hình dâu tây rất xinh nữa. Hic, mấy hôm nay cô ấy không phải bận rộn lo việc nhà, lo nấu cơm cho tôi nên có thời gian tự chăm sóc bản thân. Thấy cô ấy cười nhiều như vậy, tôi cũng vui lắm, nhưng mà chỉ tiếc là những nụ cười ấy chẳng dành cho tôi, haiz.
Thay quần áo xong, tôi đi ra khỏi phòng tắm rồi đi liền lên phòng. Tiểu Minh vẫn ngồi đấy, đôi lúc lại khẽ bật cười thành tiếng. Tôi nhìn cô ấy, mỉm cười một mình rồi lên lấy cặp. Vào phòng rồi tôi mới nhớ ra là Hạo Nhiên đi về nhà rồi, Tiểu Minh không có xe đi học. Tôi...liệu có nên đưa cô ấy đi học không nhỉ. Hic, chỉ sợ cô ấy không chịu thôi. Nhưng hôm qua Tiểu Minh đã nấu mì cho tôi mà, chắc cô ấy không còn giận tôi nữa chứ. Nghĩ rồi tôi rón rén đi xuống nhà, chưa bao giờ tim lại đập nhanh đến thế. Cô ấy...đang ngồi kia. Ôi, sao tôi hồi hộp thế này, hic, sẽ phải nói gì đây:”Để tôi lai cô đi học nhé!” hay “Cô có muốn tôi đưa đi học không?”, hic, sao cứ gượng gạo thế này. Một người như tôi mà lại phải khổ sở để ngỏ lời đưa một cô gái đi học sao. Đúng là chưa bao giờ mà, hic.
Tôi đi lại gần phía Tiểu Minh, gãi đầu gãi tai, cố mãi mới nói ra được một câu:
_Tiểu...Tiểu Minh, tôi chở cô đi học nhé, được...
Tôi run run, chưa nói được hết câu thì đã thấy Tiểu Minh tắt tivi đứng dậy, khoác cặp đi thẳng ra ngoài, mặt vô cùng hớn hở:
_Đình Phong...
Nghe cô ấy reo lên, chạy ra mở cửa, tôi mới nhìn ra. Đúng là Đình Phong đang chờ cô ấy ở ngoài. Tiểu Minh trèo lên xe anh ta rồi hai người đi thẳng.
Tôi thở dài, đi ra nhìn theo bóng hai người đã đi xa mà thấy buồn vô hạn. Cảm giác này là sao chứ, sao tim tôi lại đau đến thế này, như bị dao cứa vào khiến nó chảy máu, đau đến thắt ruột. Tôi dắt xe ra ngoài mà cứ nghĩ về tâm trạng của mình lúc này. Có phải lúc thấy tôi lai Tiểu Giang, cô ấy cũng đau đớn và buồn như tôi thế này không, có phải vậy không chứ. Cảm giác nhói ở trong tim như bây giờ, đến tôi còn thấy không thể chịu đựng được mà cô ấy đã phải một mình gánh lấy nỗi đau này sao. Ai...nói với tôi là không phải đi mà...
<End Hao Du’s POV>
8.20 a.m
Ngồi trong phòng thi mà tôi cứ nghĩ linh ta linh tinh, toàn là nghĩ về Hạo Du. Cả ngày hôm qua nhìn mặt anh ấy rất buồn, tắm nước lạnh chẳng kêu ca gì, lại còn ăn có tí cơm làm tôi lo muốn chết, cứ tưởng anh ấy bị ốm hay mệt gì. Sợ anh vẫn còn giận nên tôi chẳng dám hỏi, hic. Chắc là ghét tôi luôn rồi, cả ngày có nói với tôi lời nào đâu, mặt lại còn cứ lạnh tanh nữa. Mà hôm qua, Hạo Du còn nói chuyện với Hạo Nhiên... Tại sao anh ấy lại hiểu nhầm tôi như vậy chứ, hic, buồn ghê gớm.
Suốt cả bữa cơm tối, Hạo Du chỉ cứ cắm cúi ăn mà chẳng để ý gì đến tôi, cả lúc tôi giả vờ ho và nói chuyện về cái bình nóng lạnh hỏng, anh cũng chẳng nhìn tôi hay phản ứng gì. Mà bình thường anh thích xem tivi là thế, mà lúc tôi với Hạo Nhiên ngồi xem, chốc chốc tôi lại cố tình cười lớn, anh cũng chẳng ra, hic, buồn ghê. May mà bát mì tôi nấu cho anh, sợ anh đêm đói, anh vẫn ăn hết, còn rửa sạch bát đũa theo lời tôi, haiz, cũng có thể coi là một dấu hiệu tốt.
Còn chuyện sáng nay, Hạo Nhiên đi về nhà có việc, tôi chẳng có xe đi học nữa. Vốn định nhờ anh lai đi nhưng... mấy lần anh đi qua, mặt rất lạnh lùng nên tôi chẳng dám nói gì. Chần chừ mãi, cuối cùng tôi đành quyết định bảo Đình Phong đến đón. Mà không hiểu lúc Đình Phong chuẩn bị sang, Hạo Du định nói gì với tôi nhỉ. Lúc đó nhìn mặt anh rất khó hiểu, tôi sợ anh lại trách tôi điều gì nên xách cặp chạy thẳng, may sao đúng lúc Đình Phong đến. Haiz, mọi chuyện càng ngày càng trở nên tồi tệ. Cứ tình trạng không được nói chuyện với anh thế này tôi chết mất thôi, không chịu nổi nữa TT_TT. Chắc là tôi phải làm lành với anh trước thôi, hic hic.
_Tiểu Minh, bạn không nộp bài đi à?
Đang ngồi nghĩ vẩn vơ, nghe Tiểu Phần nhắc, tôi mới giật mình chạy lên nộp bài. Hic, trống lúc nào mà tôi còn chẳng biết nữa, cứ đang nghĩ linh tinh mà. Nộp bài xong, tôi chờ Tiểu Phần xin chữ kí sổ đầu bài rồi mới đi ra, vẫn đang thở dài thườn thượt vì chán nản.
_Tiểu Minh, bạn nghĩ gì thế mà tớ gọi hoài không thưa vậy.
Tiểu Phần lay mạnh người tôi khiến tôi như bừng tỉnh, tôi khẽ cười, quay ra nhìn thấy cô ấy thì thấy cả Mĩ Kỳ, Tú Quyên đang đứng ở đó.
_Tiểu Minh, bạn đã giúp tụi này chưa, hỏi về anh Hạo Nhiên ý.
_À, mới hỏi ngày sinh thôi, là 22/2/1994
_Mỗi ngày sinh thôi hả, không còn gì nữa hả?
_Ừ, anh ấy thuộc nhóm máu O, thuộc chòm sao Song Ngư. Hm...m...à, anh ấy cao 1m78, nặng 62kg. Mẹ anh ấy, tức là bác tớ, là người Mĩ nên anh ấy có đôi mắt xanh giống mẹ.
Tôi nói liền một hồi, không chớp mắt...