Teya Salat

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

Posted at 25/09/2015

1748 Views

Tú Quyên đang chép lấy chép để vào quyển sổ “đen” (cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) của hai người, còn Tiểu Phần cứ nhìn tôi chằm chằm, có vẻ ngạc nhiên lắm.

_Hihi, cám ơn bạn nhiều nha, bạn cố giúp bọn tớ thêm nhé, rồi có gì... – Tú Quyên bất ngờ ghé tai tôi nói nhỏ - bọn tớ sẽ đãi bạn một bữa. Thế nha, bye bye hai bạn.

Nói xong, hai cô ấy chạy thẳng. Tôi khẽ cười rồi kéo tay Tiểu Phần đi, cố tình nói trước những gì tôi đoán là cô ấy sắp hỏi:

_Tớ với cái anh mà hai bạn ý vừa hỏi là anh em họ. Bọn tớ cũng thân từ hồi bé rồi.

_Ý, tớ đang định hỏi, hihi. Mà tên anh ấy là Hạo Nhiên à, nghe...vần vần với Hạo Du nhỉ.

Nghe Tiểu Phần nói xong, tôi giật thót, quay sang nhìn cô ấy cười méo mó. Hạo Nhiên là anh họ Hạo Du, tất nhiên là nghe...vần vần rồi ^^!

_Tiểu Minh, dạo này tớ chẳng được nhìn thấy được nhìn thấy anh Dương với anh Duy, chán ghê. Nghe nói hai anh ấy đều đang luyện tập cho cuộc thi đấu sắp tới.

_Ừm, vậy hả. Sao tớ chẳng thấy Đình Phong nói gì.

_Tên đó là...ở trong đội bóng rổ hả?

_Ừ, anh ấy cao hơn anh Dương của cậu hai centimet đấy nhá. – tôi vênh mặt nhìn Tiểu Phần.

_Cao hơn thì làm được gì nào, có học giỏi, ngoan hiền như hai anh của tớ không.

_Đình Phong thông minh mà.

_Nhìn mặt vậy mà thông minh hả?

Tiểu Phần nói có vẻ chế giễu mà tôi tự nhiên thấy buồn quá. Thật sự nếu ai không tiếp xúc với Đình Phong sẽ chẳng biết được anh ấy tốt đến thế nào. Anh ấy quan tâm, chăm lo cho tôi, lại đảm đang, khéo tay và cả thông minh nữa mà. Vậy mà sao mọi người cứ nghĩ là anh ấy xấu xa lắm, còn những fan như Tú Quyên, Mĩ Kỳ thì chỉ thích anh ấy vì ngoại hình đẹp trai thôi. Sao chẳng có ai thừa nhận bản chất tốt đẹp của anh ấy chứ. Phải chăng vì cái mặt nạ đen tối anh ấy đang mang bên mình? Tất cả...là do gia đình anh ấy đã tạo nên cái vỏ bọc xấu xa bao quanh anh hay...chính anh tạo nó ra để che giấu đi vết thương trong lòng. Haiz, dù thế nào thì tôi chỉ muốn nhìn nhận con người thật sự của anh ấy thôi.

_Tiểu Minh, bạn sao im lặng thế, hay giận tớ à. Không phải đấy chứ, hic.

_Không phải. Chỉ là...Đình Phong anh ấy không như bạn nghĩ đâu, thật đấy Tiểu Phần ạ.

Tôi vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Tiểu Phần. Tôi không tưởng tượng nổi ánh mắt mình hiện giờ buồn đến thế nào nhưng giọng nói thì nghe rất thảm. Có lẽ vì thì mà Tiểu Phần cũng nhìn lại tôi chăm chăm rồi thở dài thườn thượt.

_Ưm, cứ cho là hắn tốt thật, nhưng chắc chỉ tốt với bạn thôi Tiểu Minh.

_Haiz, rồi khi nào tớ sẽ cho bạn thấy. Mà bạn có đi xe không, để tớ lai bạn về nhé!

_Ừ, được vậy thì tốt quá, hôm nay lại không đi^^.

Tôi mỉm cười, khẽ gật đầu. Hai đứa “tung tăng” đi ra nhà để xe vừa khe khẽ hát. Nắng hôm nay ngọt quá, cứ nhẹ nhẹ nhàng nhàng rất dễ chịu. Chỉ là một chút nắng mùa đông thôi mà ^^~.

.Tôi mỉm cười, khẽ gật đầu. Hai đứa “tung tăng” đi ra nhà để xe vừa khe khẽ hát. Nắng hôm nay ngọt quá, cứ nhẹ nhẹ nhàng nhàng rất dễ chịu. Chỉ là một chút nắng mùa đông thôi mà ^^~.

_Ơ, Tiểu Minh, kia chẳng phải Đình Phong hay sao? Bạn hẹn hắn à?

Đang đi bỗng Tiểu Phần kéo tay tôi lại thì thầm. Tôi nhìn lên phía trước thì thấy đúng là Đình Phong thật. Anh chờ tôi chăng? Nghĩ rồi tôi kéo ngay tay Tiểu Phần chạy về phía anh, vỗ “bộp” một phát vào vai anh, nhoẻn cười:

_Đình Phong, sao anh chưa về, chờ em nào hả, đúng không?

_Chờ em chứ còn ai nữa, sao giờ em mới ra, không làm được bài thi hả?

_Gì chứ, làm được hết mà. Chỉ là bận buôn tí, hihi, Tiểu Phần nhỉ.

Tôi nói rồi quay sang Tiểu Phần nháy mắt. Cô ấy nhìn tôi, chỉ ậm ừ nhẹ, hai má cứ hồng hồng.

_Cô bé nào đây, bạn em hả vịt con?

_Vâng, cùng lớp ạ^^

_Hì, mình về nhé, vịt con, anh sẽ lai em về.

_Ơ, không được, em còn đưa Tiểu Phần về.

_Không sao đâu, tớ đi bộ được mà. Bạn cứ về với anh ấy đi.

_Hi, như vậy sao được. Vậy cho anh đưa về cùng nhé.

_Vâng, được thôi ạ.

Tôi liền gật đầu mấy cái rồi chạy luôn vào lấy xe, để cho Tiểu Phần với Đình Phong đứng với nhau ở đấy. Hihi, để xem hai người có nói gì không nào. Tôi dắt xe ra ngoài rồi đứng “rình” ở cửa nhà xe. Sao chẳng thấy nói gì vậy chứ. Đình Phong đang ngồi trên xe còn Tiểu Phần thì đứng ngóng tôi, hic, lại còn quay lưng lại với nhau nữa chứ. Tôi thở dài rồi đi ra chỗ hai người, khá là...bức xúc.

Tiểu Phần lên xe tôi rồi cả ba cùng đi. Mấy hôm toàn ngồi xe máy được lai, giờ lười đi xe quá, hic hic. May mà hôm nay trời cũng không rét buốt như mọi hôm, lại còn nắng ấm, chỉ có gió là vẫn thổi lành lạnh.

Suốt cả đường đi, cả ba chẳng nói với nhau lời nào. Tiểu Phần chắc ngại Đình Phong, Đình Phong chắc ngại Tiểu Phần nên không nói gì. Còn tôi, thì chẳng muốn nói chuyện một mình!

[...'>

_Tớ về nhé! Chào anh, chào bạn.

Tiểu Phần vẫy tay chào bọn tôi rồi chạy luôn vào nhà, nhìn mặt cô ấy đỏ hồng lên kìa, khéo là đã mê vẻ đẹp trai của Đình Phong rồi cũng nên, haha.

_Vịt con, em cười gì mà nhìn mặt gian thế kia hả?

Đình Phong vừa nói vừa quay sang nhìn tôi cười. Rõ là nhìn mặt anh mới gian ý, hihi.

_Tự nhiên thấy buồn cười thôi ạ^^

_Bỗng dưng cười, mà mặt nhìn lại rất gian, rõ ràng là đang nghĩ gì....