Pair of Vintage Old School Fru

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

Posted at 25/09/2015

1787 Views

Em muốn loại nào? Thịt gà, thịt bò hay heo?/
_Chicken, please. /Thịt gà ạ./
_Good. And you? /Còn cậu?/

Giờ tên này mới quay ra hỏi tôi.

_Spaghetti, too. With ground beef and tomato sauce. /Mì Ý, với thịt bò và sốt cà chua./
_Yes. Would you like anything else? /Được rồi, hai người còn muốn gọi thêm gì nữa không?/
_No. That’s all. Quickly, please. I’m very hungry. /Vậy thôi ạ, nhanh lên nhé, em đói lắm rồi./
_Alright. Please wait a moment. I’ll bring them soon. /Được rồi, chờ một lát nhé, anh sẽ mang ra ngay đây./

Hắn nói xong rồi còn quay ra nháy mắt và cười với Tiểu Minh một cái rồi mới đi lại về phía quầy tiếp tân. Thật khó chịu. Tôi bắt đầu thấy hối hận khi đưa Tiểu Minh đến đây đấy. Sao cô ấy lại giới thiệu tôi là bạn cô ấy chứ, tôi thực sự chỉ-là-bạn thôi sao. Aizz...sao tôi lại bực mình đến thế này chứ. Cái cảm giác cả cơ thể như đang bốc hỏa này là sao đây.

_Ai cũng quen được nhỉ? – tôi nhìn về phía Tiểu Minh, cười nhếch mép, thật sự là đang rất muốn nổi điên lên.
_Gặp nhau vài lần, hì hì. Mà lúc nãy anh nói...anh ghen với anh ấy sao, thật không vậy?

Tiểu Minh nói rồi nhìn tôi không chớp mắt. Đúng là nãy tôi có nói ghen. Haiz, hóa ra là tôi đang ghen nên mới thấy khó chịu thế này đây. Ừ, ghen đấy. Nhưng không thể nói ra được.

Tôi cố gắng kiềm chế cơn ghen của mình lại.

_Tôi nói đùa thôi, vậy mà cũng tin à.
_Hì, em...biết mà.

Nói rồi Tiểu Minh hơi xị mặt. Cô ấy không nói gì nữa mà trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, cái cửa nhìn ra biển. Mắt cô ấy nhìn xa xăm lắm! Và hình như Tiểu Minh đang suy nghĩ gì đó.

Nhìn cô ấy như vậy, không hiểu cô ấy đang nghĩ gì, chỉ thấy hai lông mày cô ấy hơi nhíu lại, trong tôi bỗng biến tan hết mọi ghen tuông “vớ vẩn” nãy giờ. Tôi chăm chú quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt như đang tỏa sáng của cô ấy.

Rồi Tiểu Minh đột nhiên quay lại, đưa tay lên sờ má tôi, làm tôi giật cả mình.

_Gì thế?
_Anh có đau không, bị bố tát...
_Hử? À, không sao đâu. Chỉ là một cái tát thôi mà.
_Em....thương anh lắm.

Tiểu Minh ngập ngừng nói, rồi nhìn vào mắt tôi, lông mày lại nhíu lại. Cái nhìn đầy thương cảm. Ra là từ nãy đến giờ cô ấy suy nghĩ chuyện này sao.

Tôi khẽ đưa tay lên nắm lấy tay Tiểu Minh và nói:

_Cảm ơn.
_Không cần cảm ơn, em là vợ anh mà.

Tiểu Minh cười hiền khô, rụt tay lại ngay. Đúng lúc, tên kia tiến lại gần chúng tôi rồi mang theo hai đĩa mì đến, bốc khói nghi ngút thơm lừng làm cái dạ dày tôi lại thêm biểu tình dữ dội. Hắn để hai đĩa spaghetti xuống rồi nói rất lịch sự.

_Here you are. Please enjoy your meal. /Của hai người đây. Chúc ngon miệng./
_Thank you, Darent. /Cảm ơn anh, Darent./

Tiểu Minh nhoẻn cười, mời tôi rồi bắt cầm dĩa xúc mì. Nhìn cô ấy ăn ngon lành mà cũng thấy no luôn rồi.

Tôi cười thầm một mình, cứ ngồi ngắm Tiểu Minh ăn như vậy. Cô ấy ăn mà cũng dễ thương nữa.

Đang ăn bỗng Tiểu Minh ngước lên nhìn tôi:

_Sao anh không ăn đi mà cứ nhìn em thế, cũng chưa ăn gì cơ mà, ăn đi không đói.
_Ừ, biết rồi.

“Được” Tiểu Minh giục, lúc này tôi mới quấn một dĩa mì đưa vào miệng. Ăn rồi mới nhận ra một điều là mình đang...rất đói. Ăn đến đâu tỉnh ra đến đấy. Một loáng, đĩa mì đã được tôi giải quyết hết. Ngẩng lên thì thấy Tiểu Minh cũng đã ăn xong rồi, đang lau miệng, cô ấy cũng đói lắm mà. Tôi thấy vậy liền hỏi:

_Có muốn ăn thêm gì không?
_Dạ thôi ạ, hì.
_No chưa, có muốn uống gì không?
_Em no rồi. Anh muốn uống gì thì chứ gọi.
_Ừm, không. Vậy tôi thanh toán nhé.

Nghe tôi hỏi, Tiểu Minh khẽ gật đầu tồi quay mặt ra hướng biển, nhìn một cách háo hức, chắc tí nữa lại đòi tôi ra đấy đây mà.

Tôi cười thầm rồi vẫy tay gọi tên bồi bàn vừa nãy.

_Hey, you...
_Yes. Would you like anything else?
_No. But please bring me the bill. /Không, nhưng hãy mang cho tôi hóa đơn ra đấy...