Cô Nàng Hoàn Hảo
Posted at 27/09/2015
528 Views
Sau 3 năm học cấp 3 mài đít quần trên ghế phổ thông, giờ tôi đã đỗ đại học.
Tôi đã thành một tân sinh viên rồi !
Chỉ còn kém 20 ngày nữa thôi, tôi sẽ 18 tuổi.
Món quà của tuổi 18 này tôi thật là hạnh phúc. Chao ôi, vậy là những gì tôi quyết tâm và mơ ước cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba năm, thời gian đã trôi đi tưởng chừng như vẫn còn đây…
Đông Đông à, giờ tớ đã thành tân sinh viên rồi đấy !
Đông Đông à, giờ cậu ở đâu và bao giờ tớ có thể gặp lại cậu đây !!!
Tôi cầm tờ giấy báo đại học mang đi khoe cho Huy, Huy cười toe và hứa sẽ khao tôi tất tần tật những món ngon sau khi tôi về quê ăn mừng với bố mẹ. Tôi cũng làm thủ tục và giấy tờ để bắt đầu cho một hành trình mới.
Tôi Phương Phương, tuổi 18 kém 20 ngày, đứa con gái vụng về ngày nào giờ sắp 18 tuổi và giờ tôi đã đỗ đại học với số điểm 29.5
Chương 13:
Đám sinh viên mới ngày đầu nhập học mang đầy vẻ ngáo ngơ và sợ hãi.Cô chủ nhiệm đọc danh sách sinh viên điểm mặt đọc tên từng đứa một. Tôi tìm cho mình một chỗ ngồi ở bàn thứ hai vì muốn được nghe rõ ràng những qui định.
Sau khi đọc hàng loạt các thể loại qui chế và thủ tục chúng tôi được phát một tờ phiếu để điền các thông tin cá nhân cho cô chủ nhiệm. Sau đó là màn bình bầu lớp trưởng lớp phó và ban cán sự lớp.
- Cho cô hỏi bạn nào tên là Đỗ Diệu Phương nhỉ ?
Tôi giật thót mình, suýt nữa lại quên mất tên khai sinh nữa. Tôi mạnh dan giơ tay lên « em ạ » Cô nhìn rồi khẽ gật đầu.
- Còn ai tên là Jenny Trần ?
Không có ai lên tiếng cả, một đám nhìn nhau xem có ai tên nửa tây nửa ta này hay không. Hoặc ít ra là có người nào như tôi chẳng thể nhớ rõ tên khai sinh của mình.
- Thưa cô, Jenny Trần là em ạ. Có tiếng nói từ ngoài cửa. Một cô nàng cao kều, tóc vàng hoe đang đứng ở ngoài rồi đi vào. Dáng đứng lưng thẳng, mặt ngẩng cao đầu và toàn thân tiến về phía trước. Cô ta mặc một bộ quần áo giản dị những vẫn toát lên vẻ sexy quyến rũ. Tóc vàng xoăn lọn nhẹ buông xuống vai. Cả lớp ồn ào như kiểu vừa có một ngôi sao đi vào. Nhưng quả thật cô ấy rất xinh đẹp.
- Jenny em ngồi đi. Cô sẽ thông báo, có hai bạn, một bạn đạt 29.5 và một bạn đạt 29 điểm. Nên tạm thời cô sẽ để hai bạn này tham gia vào Ban Chấp Hành, tạm thời thì Phương sẽ đảm nhiệm vị trí lớp trưởng và Jenny sẽ là lớp phó. Cô biết là các bạn ở đây ai cũng xứng đáng với vị trí ấy nhưng tạm thời cô chưa biết khả năng của các em đến đâu nên sẽ để hai bạn cao điểm nhất giữ trọng trách này. Các em có ý kiến gì không ?
Không có ai có ý kiến gì. Tôi nhìn xung quanh và quay sang nhìn Jenny đang ngồi phía đầu bàn cùng dãy bàn với mình.
- Khoảng một tuần nữa chúng ta sẽ có cuộc thi để bình chọn ai sẽ là lớp trưởng. Các bạn tự tin đăng kí thì hãy để lại thông tin và chuẩn bị cho bầu cử.
Cả lớp xôn xao, hơn 50 con người ồn ào khi nghe thông báo của cô chủ nhiệm.Tôi cũng nghe chẳng lọt một từ nào. Một cuộc đấu tranh ngầm hay ho đây, tôi quay sang nhìn cô nàng Jenny, người lúc này đang là đối thủ nặng kí nhất của mình.
Jenny cũng quay ra nhìn tôi, ánh mắt đầy khiêu khích và hợm hĩnh. Nhưng, đúng là ánh mắt này rất quen, tôi như sực nhớ ra điều gì.
Cô nàng này, đích thị là kẻ đã đâm vào tôi hôm trước. Kẻ ngồi trong xe với Đình Văn đây rồi !
Hóa ra là cô ta ư, trái đất tròn quá, đúng là ông trời đang trêu tức Phương Phương này đây mà !
Sau một hồi qui định và phát cho mỗi người thời khóa biểu và hoạt động đầu năm của khoa chúng tôi được cho về. Có mấy người bạn mới đến làm quen với tôi, họ khá dễ thương nên tôi cũng bắt chuyện thân thiện. Lớp đại học nên dù vẫn mang hơi hướng của cấp 3 nhưng dường như chúng tôi còn chưa thể nào thoát được cái vỏ ngoài ngây ngô nửa người lớn nửa trẻ con.
Jenny xếp đống giấy tờ vào túi rồi ra về. Tôi chào mấy người bạn mới hẹn họ gặp sau rồi bám theo.
- Jenny ! Tôi gọi.
Cô ta đứng khựng lại rồi quay mặt lại, ánh mắt đầy kiêu căng và có phần giận dữ khi nghe có người gọi tên mình trống không như thế.
- Còn nhớ tôi chứ ? Tôi tiến đến.
Cô ta vẫn ngơ ngác chưa còn nhớ chuyện gì.
- ê, tóc vàng hoe này, cô còn nợ tôi một lời xin lỗi đấy !
Tôi tiến đến gần và nhìn thẳng vào mắt cô ta.
- à, thì ra là cô ư, hahaa. Jenny cười khẩy.
- Trái đất tròn quá đúng không ?
- Nhìn như một tên ăn xin mà cũng giỏi giang ghê ha. Cô ta mỉa mai tôi.
- Cho tôi hỏi thế nào là định nghĩa ăn xin hả ? Tôi có phần tức tối.
- Cô thông minh để hiểu đó là ai cơ mà. Xin lỗi nhé, tôi không rảnh, tôi còn bận đi với Đình Văn. Hẹn cô ở cuộc tranh cử trong một tuần nữa.
Tôi đứng lại nhìn theo cái dáng ngúng ngẩy khó chịu của cô nàng kiêu kì đáng ghét đó. Tôi nắm tay thật chặt, hừ, để xem đó, xem mèo nào sẽ cắn mửu nào cô nàng đáng ghét kia !!!!
Huy đến đón tôi sau ngày đầu tiên nhập học. Cậu ấy đứng dựa vào chiếc xe gắn máy phân khối lớn, Huy mặc bộ đồ đen, giầy cao cổ. Dáng vẻ cao gầy và khuôn mặt non choẹt toát lên một phong cách hơi kì dị. Cậu ấy đứng đợi tôi có vẻ đã một hồi lâu vì tôi nhìn đống tàn thuốc lá dưới chân mà cậu ấy đang di di cho chúng nát bét ra. Hừ, tôi chúa ghét đàn ông hút thuốc, dù những người đàn ông tôi yêu quí như bố, ông nội, chú, cậu, anh họ… tất tần tật họ đều hút thuốc. Tôi ghét cái cảm giác họ phì phèo điếu thuốc, mắt lim dim và dường như họ chẳng quan tâm đến thế giới khi cứ cầm trên tay thứ khói trắng chết người ấy. Tôi chạy đến, nhìn xuống dưới chân Huy rồi nhìn lên cậu ấy, khẽ dựa người vào yên xe, mặt phụng phịu.
- Sao thế ?
- Phương ghét Huy !!!!!!!!!!!
- Hả ?
- Ghét sao ? Huy ngạc nhiên
- Đồ dở hơi hút thuốc lá…Hix. Tôi nói như ấm ức điều gì.
- À, Huy xin lỗi… Huy chỉ hút khi buồn.
- Vậy giờ Huy đang buồn à ?
- Không !
- Không thì sao lại hút. Tôi vặn vẹo
- À, do chờ Phương lâu thôi.
- Phương đâu bắt Huy chờ.
- Thôi nào…Huy làm hòa, nếu không tôi sẽ càng cố tình trêu chọc cậu ấy thêm nữa, Huy rất hiền, và tôi thừa hiểu điều đó nên càng cố tình lên mặt.
- Về thôi, ngày đầu tiên vào lớp mới mà chẳng có gì hay ho cả.
- Sao thế ?
- Phương vừa gặp một cô nàng dở hơi vô số tội. Tôi thở dài ngao ngán.
Huy đèo tôi về, cậu ấy chạy xe chầm chậm. Tôi than thở đủ điều, nào là lớp mới nào là cuộc tranh cử trong 1 tuần, nào cả gặp lại cái đứa con gái đáng ghét đã đâm vào người tôi mà chẳng hề xin lỗi. Nào là cái thái độ khó chịu của cô nàng khiến tôi tức điên lên. Huy chẳng nói gì hết, dường như cậu ấy đang đóng vai trò là một người nghe hơn là kẻ để tôi tâm sự.
- Bọn mình đi ăn nhé ! Huy chuyển hướng sang chuyện khác.
- Phương khao tớ hả ?
- Hừm… kẻ đỗ thủ khoa mà chẳng thèm mời tớ lấy một bữa sao ? Haizzz. Huy thở dài ngao ngán với tôi.
- Vậy đến quán gà nhà cậu ăn đi, hii, rồi trừ vào tiền lương của Phương.
- Thôi, Huy không muốn nhìn thấy mặt « Mụ Nam », nhìn thấy mặt gã đó mà muốn ói mửa.
- Haha. Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cuối cùng thì tôi và Nam cũng thoả thuận tìm một quán ăn vỉa hè trong một con ngõ nhỏ ở Phố cổ Hà Nội. Cậu chủ Huy của chuối nhà hàng Gàn Rán mà tôi từng biết giờ chẳng thấy giống tác phong một ông chủ chút nào. Cậu ấy 19 tuổi và tôi còn chưa tròn 18 tuổi, chúng tôi quá trẻ và thực sự nếu gán những cái mác như « cô chủ » « cậu chủ » lên người và gánh vác cái trách nhiệm lớn lao là thừa kế và quản lí hoạt động kinh doanh của gia đình thì đúng là ….giết chết tuổi xuân.
Khu phố về đêm ồn ào, hai chúng tôi chọn một bàn ăn ở phía cuối lối đi nhỏ, quán bánh bèo này Huy nói đã có từ rất lâu rồi, chẳng biển hiệu cũng chẳng khoa trương như cứ đến tối là ở đây rất đông khách. Có khi không có bàn ngồi chủ quán còn phải nói khó với khách để hôm khác qua ăn.
- Huy hả con ? Dẫn bạn gái đến ăn à ?
Một người phụ nữ trung tuổi có thân hình mập mạp mang đồ ăn ra cho chúng tôi và đon đả.
- U vẫn khoẻ chứ ? Đây là bạn con. Huy liếc sang tôi rồi cười.
- Gớm, bạn gái xinh thế mà chẳng giới thiệu với u ?
Tôi ú ớ định giải thích nhưng người phụ nữ kia chẳng kịp để tôi nói.
- Hai đứa ăn nhiều vào nhé, hôm nay có bạn gái con nên u không tính tiền đâu. Ăn vui vẻ nhé, u làm việc đây, đông khách quá !
Huy cười và đỡ lấy đồ ăn rồi gật đầu. Mặt tôi thộn ra và tỏ thái độ muốn giải thích nhưng người phụ nữ đó đã quay lại với công việc. Huy ra hiệu bảo tôi ăn đi rồi cười tủm tỉm...