Cô Nàng Hoàn Hảo

Posted at 27/09/2015

525 Views

Tôi phải học cách di chuyển với đồ bát đũa, cốc chén, khay dĩa và phải làm sao thật nhanh để kịp hết bàn ăn này bàn ăn khác cũng sẽ được phục vụ. Nói chung, chỉ thiếu bước hoa mày chóng mặt nữa thôi là tôi sẽ ngã lăn quay ra đất với đôi chân mỏi nhừ của mình.

Tôi kết thúc công việc lúc 8h tối, người mệt lử. Đúng là đi làm của người ta, kiếm được đồng tiền chẳng dễ dàng gì. Tuy nhiên, tôi cũng thấy khá vui vì tôi đang làm được một công việc có ích.

Buổi tối, tôi đạp xe về, mỏi nhừ chân vì do đứng cả ngày. Bụng cũng đói lả, tôi mua một chiếc bánh mỳ kẹp thịt rồi lững thững dắt xe tìm một chỗ nào đó để ngấu nghiến chiếc bánh nếu không muốn bụng tôi sắp biểu tình đến nơi rồi. Tôi đang ngáo ngơ nhìn xung quanh thì bỗng thấy “Rầm” Một cái gì đó đâm sầm vào tôi, toàn thân tôi bị hất tung lên và rơi đánh bịch một cái xuống đất. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi thấy mặt mình chạm đất. Khẽ nhúc nhích người, tôi thấy có ai đó chạy đến và nâng tôi dây.

- Cô không sao chứ?

Tôi ngơ ngác nhìn, thì ra vừa rồi, tôi vừa bị một chiếc xe ô tô đâm phải. Người thanh niên từ trên xe xuống đỡ tôi dậy, vẻ mặt đầy lo lắng. Chiếc mui xe bị móp bẹp rúm, người lái hình như không phải anh ta. Kẻ đó, vẫn còn ngồi im trên xe mà không chịu ra khỏi.

- Cô không sao chứ? Cô có nghe tôi nói gì không?

Tôi đứng dậy, thấy chân với tay mình vẫn còn chưa thìa lìa khỏi thân thể. Tôi mừng rỡ nhưng cúi xuống tìm kiếm. Chiếc bánh mì trong tay tôi đã không cánh mà bay.

- Bánh mì, của tôi đâu? Tôi cúi xuống nhìn xung quanh.

Anh chàng bật cười, vội vã nhìn xem bánh mì của tôi ở đâu.

- Kìa, nó kia, nhưng bẩn rồi. Không ăn được đâu, cô không làm sao là tốt rồi. Tôi sẽ đưa tiền cho cô mua các khác.

Anh ta rút tiền đưa cho tôi. Tôi ngẩng mặt lên sau khi nhìn chiếc bánh mì dưới đất lăn lóc một cách tiếc rẻ.

- Trời, Phương Phương!

Tôi giật bắn mình, khẽ dụi mắt, xem người vừa nói có đang đúng gọi tên tôi hay không?

- Đình Văn…là… là anh ư? Tôi bỗng dưng quỵ chân xuống đất, chẳng còn đứng vững được nữa. Đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh từ ngày anh ra trường.

Trời ơi, Đình Văn, thần tượng của tôi ngày nào đang đứng trước mặt tôi bằng xương bằng thịt. Anh lịch lãm trong chiếc áo vest màu trắng, áo phông bên trong màu xanh rêu.

Đình Văn đứng đối diện tôi lúc này, anh ấy, thật sự, rất rất đẹp trai như tài tử Hàn Quốc.

Ôi chàng trai của tôi, thần tượng của tôi ngày nào. Tôi hấp tấp thu dọn đống đổ nát vừa rồi, chiếc xe bẹp dúm và cong vành. Quần áo và tóc tai bẩn thỉu bê bết đất cát. Tôi bối rối trước hoàn cảnh chẳng có gì là hay ho này. Mà trong khi đó, tôi còn đang trong bộ dạng của một…con gà quay béo giòn. Hừ, đúng là…ôi mẹ ơi !!!!!!

- Anh, nếu cô ta không sao thì đi thôi. Mui xe cần phải sửa đấy.

Có tiếng con gái ngó đầu qua cửa kính nói vọng ra. Thì ra cô ta là người cầm lái và đã đâm sầm vào tôi.

Vậy mà lại cao giọng nói này nọ, cũng chẳng thèm một câu xin lỗi.

- Anh xin lỗi nhé, Phương Phương. Em cầm tiền sửa xe giúp anh nhé, anh đang trên đường đến nhà bạn có việc gấp.

Đình Văn dúi xấp tiền vào tay tôi.

- Không, em không sao, anh cứ đi đi. Tiền sửa xe gửi em sau cũng được.

Tôi gạt phắt xấp tiền mà Đình Văn đưa cho mình.

- Nhanh lên đi anh !!!

Tiếng cô ta giục vội vã. Đình Văn cuống quít.

- Thôi được rồi, anh sẽ gặp em sau. Đây là số của anh.

Đình Văn lấy điện thoại và bấm số của anh vào máy điện thoại của tôi rồi lên xe. Chiếc audi màu trắng móp đầu rồ máy quay đi.

Tôi đứng ở lại đó, chơ vơ 1 mình.

Chàng hoàng tử của tôi vừa lên xe với mụ phù thủy, thử hỏi thế có tức không cơ chứ. Tôi nhìn lại mình, nhếch nhác trong bộ dạng này, còn cô gái kia quí phái và sang trọng. Vậy thì dù Lọ Lem có tốt như thế nào nhưng xấu xí thì Hoàng Tử vẫn sẽ theo phù thủy xinh đẹp. Điều ấy là hoàn toàn đúng rồi.

Đình Văn, chúng ta sẽ gặp lại nhau phải không anh ?



Chương 12:


Lếch thếch về chung cư trong tình trạng như vừa trải qua một vụ cướp giật, tôi đón lấy cái nhìn đầy thương hại của những người đi đường, rồi cả bác bảo vệ ở chung cư nữa. Tý nữa thôi thì bác ấy đã cầm ngay máy điện thoại và gọi cho cảnh sát, chắc hẳn bác ấy đang nghĩ tôi vừa bị hành hung, còn thủ phạm chắc đã chạy mất tiêu rồi. Mà cũng đúng, rõ ràng là tôi bị hành hung mà. Còn thủ phạm lại là mụ Phù Thủy hết sức xinh đẹp, đồng bọn đi cùng là Hoàng Tử mơ ước của cuộc đời tôi. Vậy đó, đúng là thế giới giờ đảo lộn tất cả rồi.

Gửi chiếc xe ở tầng hầm, tôi đi vào thang máy. Chân và người giờ tôi mới cảm nhận được sự đau đớn, có lẽ do cú va đập khá nhanh cũng như tôi bị phân tâm bởi Đình Văn nên không nhớ rằng mình vừa bị hẳn một chiếc ô tô đâm phải và hất tung lên y như trong phim hành động. Ít ra nếu như là nhân vật nữ chính trong các phim, theo đúng kịch bản thì cô gái sẽ…ngất hoặc giả vờ ngất sau đó chàng Hoàng Tử sẽ đưa nàng đi bệnh viện, chăm sóc, lo lắng suốt cả đêm. Bla…bla… Kết thúc tốt đẹp sẽ là nảy nở một tình yêu. Hừ, vậy đó, một đứa mọt phim, ham hố chuyện tình cảm như tôi chẳng tài nào học hỏi được những chiêu trò ấy mà áp dụng trong hoàn cảnh của mình. Haizz

Tôi đi vào thang máy, bấm tầng số 10.

- Chờ đã !!!

Có tiếng người nên tôi bấm nút mở để cho họ đi cùng nếu như không muốn lỡ chuyến sau.

- Chào !!!

Trời đất, cái vẻ mặt trâng tráo khó chịu của kẻ đáng ghét đen đủi cùng chung cư đây mà. Tôi đã gặp bao sự đen đủi rồi sao lại còn thêm tên này nữa chứ ?

- Hừm…e…hèm. Tên kia lên tiếng.

Tôi quay mặt sang một phía né tránh cái nhìn của « chàng trai trưởng thành to xác nhưng tâm hồn bé thơ » ấy.

- Hèm… tôi… cảm ơn vì… chuyện hôm trước. Anh ta lên tiếng, có vẻ rụt rè dò la xem thái độ của tôi như thế nào.

- Không có gì, người giúp người khi hoạn nạn thôi. Tôi đáp tỉnh bơ, ngẩng cổ lên rồi nhìn xuống, bàn tay vân vê từng ngón.

- Tôi cũng…xin lỗi vì chuyện hôm trước.

A ha, tên này giờ lại nói xin lỗi đây, đúng là, ông trời đang trêu ngươi tôi đây mà, một kẻ xấu xa giờ lại đang giở giọng rất chi là tử tế. Có khi nào là quỷ đội lốt người không ta ?

- Hừm, không có gì !

Đèn báo tín hiệu sắp đến tầng 10.

- Chào nhé, tôi bước ra khi cửa thang máy kêu kíng coong. Bỗng nhiên, anh chàng đó giật tay tôi lại, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay tôi, chắc nịch.

- Đừng đi ! Anh ta nhắm mắt, thở hắt một hơi dài, như kiểu lấy mọi cam đảm để chuẩn bị nói với tôi một điều gì đó.

Tôi giật mạnh cổ tay khỏi anh ta, trợn tròn mắt vì ngạc nhiên vì không hiểu nổi cách cư xử lạ lùng này. Nói thẳng ra thì khi mà tôi vừa xảy ra những chuyện chẳng hay ho gì nhìn bộ dạng của tôi lúc này, tôi đâu có thời gian và tâm trạng để mà đứng đó mà nói chuyện với anh ta nữa. Nhưng khi cửa thang máy chạy qua mất tầng 10, tôi vẫn chẳng thể nào thoát khỏi bàn tay đó, hết sức giãy dụa, tôi chột dạ và không biết gã này đang dở trò xấu xa gì chăng. Tiếc thay, tôi đã là người nhủ lòng thương hại khi ôm ấp và che chở khi anh ta như một con mèo run cầm cập trong thang máy hôm trước.

- Cút đi, anh cút đi, anh mà tới gần nữa tôi sẽ kêu lên. Mẹ ơiiiiiiiiiiiiiii !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!. Tôi gần như gào lên, anh ta bỏ tay tôi ra, đôi mắt trùng xuống.

- Tôi… chỉ muốn cảm ơn cô thôi mà !

Bỗng dưng lời nói ấy khiến tôi có cảm giác mình đang làm quá đà, chắc anh ta cũng là một người tốt. Có lẽ, tôi đang hiểu lầm nhã ý của anh ta.

- Thôi được rồi, tôi..chấp nhận. Giọng tôi khẽ run run.

- Vậy… cô đồng ý làm bạn của tôi chứ ! Anh ta tiến tới gần và khẽ túm lấy tay tôi một lần nữa.

- Được… thôi.. à … không… à thôi được rồi… Tôi lắp bắp, gật đầu miễn cưỡng bởi sợ anh ta nhỡ đâu sẽ có những hành động khác thái quá mà tôi không thể kiểm soát được.

Tôi thở phào khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của anh chàng kì dị...

Duck hunt