Có duyên nhất định sẽ có phận

Posted at 25/09/2015

336 Views

. liệu có thể cho phép tôi được khóc trước một chút, rồi sau đó tiếp tục dũng cảm không?

Dường như Alawn cũng không biết phải dẫn tôi đi đâu, cậu ấy chỉ níu lấy tay tôi, nắm chặt lại, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, giống như chúng tôi của năm mười tám tuổi, chạy trong gió, trong ánh nắng rực rỡ…

Không biết đã chạy bao nhiêu lâu, chúng tôi đã cách ngôi biệt thực rất xa rồi. Khi dừng lại để thở lấy hơi, mới phát hiện xung quanh đều là rừng rậm, cây cối um tùm đen đặc.

Có tiếng côn trùng kêu khe khẽ, có tiếng rên rỉ của những con thú nhỏ. Ngoài những thứ đó ra, trong vùng trời đất yên tĩnh này, chỉ còn lại mình tôi và Alawn.

Nước mắt tôi vẫn không ngừng tuôn chảy. Tình cảm và nước mắt mà tôi đã kìm nén suốt bốn năm qua, giờ trào dâng như một cơn đại hồng thủy, làm sao có thể dễ dàng khống chế lại được. Alawn đưa hai bàn tay run rẩy khe khẽ mơn man lên khuôn mặt tôi, dịu dàng biết bao, tỉ mỉ biết bao, dường như cậu ấy coi tôi là thủy tinh, sợ tôi không thể chịu nổi một động tác mạnh mẽ.

“Không khóc nữa.” Cậu ấy nghẹn ngào nói. Trong bóng đêm lờ mờ, nhờ ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao nhỏ, tôi nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy cũng đầy những vệt nước mắt.

Bao nỗi ấm ức và tổn thương không thể đếm hết khiến tôi trở nên kích động, cứ đấm hết sức lên người cậu ấy, từng cú đấm, từng cú đấm một, đều dồn hết toàn bộ sức lực.

Tôi đã nhớ cậu ấy bao nhiêu thì dồn hết sức lực vào từng cú đấm bấy nhiêu. Tôi hận cậu ấy bao nhiêu thì thô bạo với cậu ấy bấy nhiêu.

Alawn để mặc tôi trút giận, không né tránh cũng không phản kháng, cậu ấy khe khẽ gọi tên tôi, gọi rằng “Phù thủy Gà Mên của anh”, giọng nói cũng đã hoàn toàn khản đặc rồi.

“Tại sao không đến tìm em! Tại sao lại rời xa em! Tại sao không tin em, không nghe em giải thích! Tại sao... tại sao không cho em cơ hội! Tại sao đã ra đi là đi luôn bốn năm liền! Tại sao lại tìm bạn gái khác! Tại sao lại đối tốt với cô gái khác! Em hận anh! Em vô cùng hận anh... Alawn, Đồ Đểu! Em hận anh... Nhưng... tại sao đã hận anh như vậy, lại vẫn càng nhớ anh! Đồ Đểu!”

Tôi vừa khóc vừa gào lên, mãi lâu sau, tôi mệt đến nỗi không còn chút hơi sức nào nữa. Trong lúc thẫn thờ ấy, Alawn đã ôm tôi vào lòng, vòng tay ôm thật chặt. Mùi cơ thể quen thuộc biết bao, vòng tay khiến tôi cảm thấy yên lòng biết bao. Mùi cơ thể của Alawn, bờ vai của Alawn, vầng ngực của Alawn, nơi có trái tim đang đập rộn rã liên hồi của Alawn.

Bàn tay tôi dò dẫm phía sau lưng Alawn, khe khẽ vuốt ve, hỏi: “Tên của em, phía sau lưng anh ấy, đã xóa đi chưa?”.

Alawn nói: “Cả đời này anh sẽ không bao giờ xóa nó.” Sau đó, cậu ấy lại hỏi, thế còn em.

Nước mắt tôi lặng lẽ rơi. Nhắm mắt lại, cuối cùng tôi cũng được đối diện với một Alawn bằng xương bằng thịt, nói ra những lời mà tôi đã chôn giấu trong lòng suốt bốn năm qua, “Tại sao lại khiến em yêu anh, rồi lại tàn nhẫn bỏ rơi em! Nhưng, có thật là anh không biết, em vẫn đang chờ đợi anh không?”.

Cơ thể của Alawn, sau khi nghe được câu “yêu anh” đã run lên bần bật. Cậu ấy không dám tin vào tai mình, đẩy người tôi ra, nhìn sâu vào mắt tôi. Trong đêm tối, cặp đồng từ của cậu ấy phát sáng lấp lánh, hỏi tôi bằng một giọng khản đặc: “Em vừa nói gì? Nói lại một lần nữa đi!”.

“Em nói em yêu anh! Đồ Đểu! Em đã yêu anh từ lâu rồi! Yêu anh đến mức không thể điều khiển được bản thân nữa!” Tôi vừa khóc vừa hét lên, sau đó liền nghe thấy âm thanh rách tim nát phổi vọng lại từ dãy núi phía sau – yêu anh rồi, yêu anh rồi…

Alawn lại một lần nữa ôm ghì lấy tôi vào lòng, dùng tay ấn đầu tôi, để tôi được nép sát vào lồng ngực cậu ấy, để tôi nghe được tiếng trái tim đập mạnh mẽ như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trái tim ấy đang chứa đựng bên trong cả niềm vui và sự xúc động mãnh liệt.

“Anh vẫn cứ cho rằng, chỉ có mình anh là can tâm tình nguyện.” Alawn tự lẩm bẩm một mình, có giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống đầu tôi, xuống mặt tôi, “Em có biết không, ngay từ khi còn nhỏ, anh đã thề rằng, suốt cuộc đời này anh chỉ yêu duy nhất một người, chính là em – Lạc Lạc Tô. Ngoài em ra, anh sẽ không yêu bất kỳ người con gái nào khác. Năm em tròn mười tám tuổi đó, anh đã chuẩn bị để thổ lộ với em, nhưng trái tim em lúc đó lại không dành cho anh”.

“Đồ Đểu, Alawn!” Tôi khóc đến nỗi co quắp cả người lại, hùng hổ mắng cậu ấy, nhưng lại dịu dàng lau nước mắt cho cậu ấy, “Anh biết là em thường phản ứng chậm chạp với tình yêu mà!”.

“Đúng đúng, là lỗi của anh. Anh đã sai rồi, anh quả thực không thể tha thứ cho bản thân mình. Anh xin lỗi.” Cậu ấy xin lỗi tôi, không biết phải bù đắp như thế nào cho những đau thương mà cậu ấy mang lại. “Anh cứ nghĩ rằng em thích Leo, anh sợ phải nhìn thấy hai người tình cảm”.

“Đồ Đểu! Ư…” Tôi bỗng há miệng ra, cắn mạnh một cái lên vai cậu ấy.

Alawn không hề né tránh, cố gắng chịu đau, để mặc tôi cắn xé. Mãi cho đến khi trong miệng tôi có vị tanh tanh của máu, cho đến khi máu và nước mắt hòa quyện làm một. Tôi mới ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, lại phát hiện ra trong đôi mắt trong vắt của cậu ấy thấp thoáng những tia nhìn đầy dục vọng.

Cậu ấy lại ôm tôi vào lòng, ghé sát vào tai tôi hỏi: “Em yêu, em có yêu An Lương không? Em có bị hấp dẫn bởi chiếc BMW của cậu ta không?”.

“Ngoài anh ra, em chưa từng yêu người đàn ông nào khác.”

Sau đó, cậu ấy cúi thấp đầu xuống, ghé sát đôi môi cắn nhẹ lên vành tai tôi, nói như đang trong giấc mộng: “Cậu ấy đã hôn em chưa?”.

Tôi run rẩy như vừa bị điện giật, đôi chân mềm nhũn, dũng chút ý thức cuối cùng còn lại để lắc đầu.

Một giây ngay sau đó, đôi môi nóng bỏng ấy đã gì chặt lấy đôi môi tôi. Nếu như cậu ấy mới chỉ rời xa tôi bốn tháng, rồi lại quay về, giằng tôi khỏi tay của người đàn ông khác một cách vô cớ, sau đó hôn tôi, tôi sẽ cảm thấy phẫn nộ, sẽ giãy giụa. Nhưng cậu ấy đã rời xa tôi suốt bốn năm. Tôi đã nhớ cậu ấy suốt bốn năm, đã chờ đợi suốt bốn năm, mong ngóng suốt bốn năm, cầu xin thần linh phù hộ suốt bốn năm...

Sau bốn năm, tôi đã sớm bỏ qua những oán hận trước đây, chỉ còn lại tình yêu sâu sắc và nỗi nhớ nhung vô tận. Vì vậy, khi cậu ấy hôn tôi, tôi chỉ cố gắng để đón nhận.

Bốn năm xa cách, nụ hôn đã mất đi nay được nhận lại, nó khiến toàn thân tôi run rẩy. Tôi muốn đến đường chạy bốn trăm mét ở trường học, cắm đầu mà chạy để bộc lộ sự vui mừng phấn khích của tôi lúc này; tôi muốn có một cây búa thật to, để đập tan dãy núi trùng trùng điệp điệp liên miên kia, để có thể chứng minh niềm xúc động lớn lao của tôi lúc này. Tôi gắng hết sức bám lấy cổ Alawn, uốn éo bám riết lấy cơ thể ấy giống như con rắn ban sáng, nỗ lực dính lấy, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ khó kìm chế được. Giây phút ấy, tôi chỉ muốn được quấn quýt hòa làm một với người mà tôi đã thương nhớ bao năm qua, cho tới tận lúc chết.

Alawn dần dần không chống đỡ nổi sự cuồng nhiệt và hứng khởi của tôi, một tay cậu ấy đỡ sau gáy tôi, tay kia luồn ra sau lưng tôi, vuốt ve phần eo bên ngoài lớp áo mỏng.

Tôi bỗng đẩy cậu ấy ra. Alawn nghĩ rằng tôi vì bị xâm phạm nên đã tức giận, cậu ấy giống như đứa trẻ vừa làm việc sai trái, nhìn tôi xấu hổ không biết phải làm gì. Ngay giây sau đó, trước mặt cậu ấy, trước ánh mắt kinh ngạc của cậu ấy, tôi nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của mình.

Sau khi vứt lớp quần áo xuống dưới đất, tôi đưa mắt nhìn cậu ấy, chậm rãi đưa tay lên, tiếp tục cởi lớp áo lót.

Ở chốn đào nguyên xa rời sự tranh đấu huyên náo này, tôi đứng trên đỉnh núi, nơi gần với bầu trời nhất, run rẩy trước mặt người tôi yêu, để lộ cái cổ trắng ngần, xương quai xanh thanh khiết, khuôn ngực ngạo nghễ mà mềm mại, cùng phần eo bằng phẳng láng mịn.

Trong giây phút tôi để lộ toàn bộ phần thân trên ấy, tôi nghe thấy tiếng Alawn hít ngược một hơi khí lạnh. Tôi nhìn trộm về phía cậu ấy, ngay sau đó, hơi thở của Alawn ngày càng trở nên nặng nề, càng lúc càng gấp gáp, không biết là do kích động hay là do kinh ngạc. Tôi ngượng ngùng đến nỗi đỏ mặt tía tai, cảm giác hạnh phúc trong lòng lại tràn trề trào dâng.

“Anh yêu, giây phút này, em đã chờ đợi suốt bốn năm rồi.” Tôi khe khẽ thì thầm, giọng nói có chút run rẩy, nhưng lại vô cùng phong tình lơi lả.

Sau đó, tôi kéo tay cậu ấy, đặt lên ngực của mình. Tay cậu ấy vừa to vừa dày, nóng bừng. Giây phút bàn tay của cậu ấy chạm vào ngực tôi, tôi đang run rẩy, cậu ấy cũng đang run rẩy.

“Em... em có biết em đang làm gì không?” Cậu ấy cất tiếng hỏi một cách khó khăn, giọng đã khàn đến mức sắp không thể nói được nữa rồi.

Có tiếng thông reo liên hồi, có tiếng chim mỏi mệt kêu khe khẽ, còn có cả nhịp tim của hai chúng tôi đang dần trở nên kịch liệt.

Tôi không dám nhìn thẳng vào cậu ấy nữa, cúi mặt xuống, nhưng đã gật đầu một cách kiên định, “Lần đầu tiên của em, em đã luôn gìn giữ cho anh. Không để bất kỳ ai khác được đụng vào, bởi vì em muốn giữ lại cho anh... Alawn...”.

Một cơn gió lạnh thổi tới, tôi không chịu nổi cái giá lạnh trên đỉnh núi, khe khẽ run lên. Ánh mắt Alawn nóng bỏng như thiêu đốt, không chỉ giới hạn ở việc nhìn ngắm bữa yến tiệc sắc hương này...

pacman, rainbows, and roller s