Có duyên nhất định sẽ có phận
Posted at 25/09/2015
469 Views
Tạm biệt, Đồ Đểu Alawn, em sẽ không yêu anh nữa, cũng không chờ đợi anh nữa. Đợi anh đã nhiều năm như vậy, anh đến rồi nhưng lại chỉ đi lướt qua vai nhau, dù rằng cũng có một chút tàn lửa nho nhỏ.
Khe khẽ, tôi lặng lẽ lưu lại một giọt nước mắt nơi đỉnh núi cô đơn, cáo biệt quá khứ đã qua.
Chỉ là, các người có hiểu thế nào là đau khổ không nói thành tiếng không, các người có hiểu không.
Tôi luôn luôn giống như một cô bé đang hái bông lúa, nhón tay cầm nắm những mảnh quá khứ đã qua. Lúc đó, bầu trời cao vời vợi, mây trắng xa xa bay. Lúc đó, cậu ấy gọi tôi là phù thủy Gà Mên, tôi gọi cậu ấy là Đồ Đểu, cậu ấy nói tôi là cô bé được nuôi lớn bằng kẹo, lúc nào cũng mang theo bên người món kẹo mềm vị chanh mà tôi yêu thích.
Các người có hiểu thế nào là nỗi đau khổ không thành tiếng không? Có thật là hiểu được không?
Phù thủy Gà Mên cũng được, Đồ Đểu cũng chẳng sao, giờ đây đã trở thành hình bóng, chúng tôi đã không còn tìm được lý do để đưa tay níu kéo nữa rồi.
Chương 20 - Vĩ đại
Trời vừa sáng, tôi đã một mình bắt xe xuống núi, không làm kinh động tới giấc ngủ của bất kỳ người nào. Về đến nhà, tôi ốm một trận rất nặng, sốt tới bốn mươi độ, sốt đến nỗi mê sảng, chỉ gọi tên của một người.
Alawn không hề liên lạc lại với tôi. Không quay lại tìm tôi, cũng không gọi điện thoại. Thậm chí ngay cả một tin nhắn giải thích hay từ biệt cũng không có. Thật đúng với phong cách của cậu ấy.
Trong cơn mê sảng lúc ấy, tôi luôn cảm thấy mình đang nằm mơ, mơ thấy mình đang ở trên núi, trong vòng tay của Alawn. Khi giấc mơ và hiện thực lẫn lộn với nhau, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng tôi vồn chưa từng gặp lại cậu ấy, tất cả ở trên núi hôm đó, đều là một giấc mơ mà tôi luôn một lòng mong mỏi.
Nhưng Alawn đã nói yêu tôi, chỉ yêu một mình tôi, tôi không cần nghi ngờ; cũng giống như tôi nới tôi yêu cậu ấy, chỉ yêu một mình cậu ấy, cậu ấy cũng tin chắc như vậy.
Nhưng những lời yêu đó chỉ có thể đẩy lùi về quá khứ. Còn cả những lời nói thời niên thiếu, lời hứa trăm năm đầu bạc, đều không phải là giả. Ít nhất thì lúc ấy, khuôn mặt non trẻ của chúng tôi cũng đều mang nét thành khẩn tuyệt đối.
An Lương nghe nói tôi bị ốm, bèn xin nghỉ phép đến chăm sóc tôi hai ngày. Bên giường bệnh, cậu ấy chu đáo bón thuốc cho tôi, gọt táo cho tôi ăn. Sáng nào cũng mang đến cho tôi món canh gà cá giếc nấu bơ, bón từng ngụm từng ngụm cho tôi. Mỗi lần tôi phải tiêm, cậu ấy đều nắm lấy cánh tay tôi, nói tôi đừng sợ, bản thân cậu ấy dường như còn căng thẳng hơn tôi nhiều. Tôi nhìn điệu bộ chăm chú của cậu ấy khi nghe bác sĩ dặn dò nên ăn gì và không nên ăn gì, trái tim như bị nghẹn lại.
Buổi chiều ngày thứ ba, cơn sốt của tôi đã dứt hẳn. Tôi ngồi trên giường bệnh nói chuyện với An Lương như một người bạn cũ. Ánh nắng mặt trời chiếu vào nhuộm vàng tất cả đồ vật màu trắng trong phòng. An Lương kéo rèm cửa ra, làn gió ấm áp thổi vào, thổi bay mái tóc trước trán của cậu ấy, tôi tự nhiên đưa tay chỉnh lại cho cậu ấy, mặc dù cậu ấy tỏ ra rất tự nhiên, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cậu ấy đang né tránh tôi.
Tôi và cậu ấy, không ai nhắc tới chuyện cầu hôn hôm đó, giống như chưa hề có chuyện đó xảy ra. Tôi vô cùng cảm kích và áy náy. Ánh mắt tôi luôn né tránh nhìn vào túi áo của cậu ấy, tôi sợ rằng trong đó vẫn còn chứa chiếc nhẫn ấy. Bởi vì tôi đã ngược đãi trái tim cương quyết và chân thành của cậu ấy mất rồi.
Tôi là một người không thể yên lặng mãi được, liền hỏi: “Trong túi anh đựng gì thế? Phồng hết cả lên rồi”.
“Nhẫn.” An Lương trả lời một cách thành thật.
“Sao anh cứ phải đem theo bên mình thế, không sợ bị rơi mất à!” Tôi ngạc nhiên nói.
“Anh nghĩ, cứ mang theo bên mình, bất cứ lúc nào em nghĩ kỹ rồi, đồng ý rồi, anh sẽ có thể lấy ra ngay lập tức.” An Lương nói một cách nghiêm túc, đôi mắt long lanh như pha lê ấy tràn ngập sự chân thành.
Thường nói rằng, con người, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Quả đúng là như vậy. Tôi nhìn điệu bộ ăn mặc chải chuốt theo trào lưu Hàn Quốc của cậu ấy, một vẻ bề ngoài phong lưu tuấn tú như thế, không thể nào tưởng tượng được rằng trên phương diện tình cảm, cậu ấy lại truyền thống và si tình đến vậy. Nhớ lại ngày hôm đó, An Lương cầu hôn tôi trước mặt mọi người... tôi thật có lỗi với cậu ấy.
Lại còn việc cậu ấy hát bài đó bằng một chất giọng dịu dàng mượt mà nữa, cậu ấy đã hát rằng, “Đã bao nhiêu người từng ái mộ sắc đẹp của em hồi trẻ, nhưng đâu biết ai tình nguyện chịu đựng sự thay đổi vô tình của thời gian.”
Khóe mắt cay cay, có giọt nước mắt trào ra.
An Lương vội vàng đến trước mặt hỏi: “Đau ở đâu à?”.
Tôi nói anh là đồ ngốc, không kìm chế được bèn bật cười, nước mắt vẫn rơi xuống.
Tôi hỏi cậu ấy: “Anh có biết, ngày hôm đó, em và Alawn chạy ra ngoài làm những gì không?”.
Cậu ấy lắc đầu.
Tôi lại hỏi: “Có muốn biết không?”.
Cậu ấy sững người lại, dường như đang suy nghĩ, sau đó tiếp tục lắc đầu, nói: “Đó là bí mật của em, anh không nhất thiết phải biết.”
Tôi ghét cái điệu bộ trưởng thành đến độ không thèm ghen tức hay chấp nhặt một đứa trẻ con như tôi, liền cố ý nói, “Nếu... em nói rằng, em không muốn ở bên anh..." Nói những lời ấy, tôi đưa mắt liếc trộm về phía An Lương, cặp đồng tử điềm tĩnh của cậu ấy có một chút luống cuống không dễ gì nhận biết được, nhưng tôi thực sự không muốn làm cậu ấy lỡ dở, vẫn tiếp tục nhẫn tâm nói, “Anh có hận em không?”.
An Lương dường như đã cười ngay lập tức. Nụ cười đó giống như một kẻ tử tù bị giam trong ngục đã rất lâu rồi, thi thoảng hồi tưởng lại thời gian tự do yêu đương với người tình của mình năm xưa, vừa ngọt ngào ấm áp, lại chua xót bất lực. Cậu ấy nói: “Anh mãi mãi không thể hận em được”.
Tôi bật người dậy, hét lên đầy kích động: “Anh có biết không? Em ghét cái điệu bộ vĩ đại đó của anh! Vì nó nên em không tin anh thật lòng yêu em! Tình yêu là ích kỷ, là độc tài! Chứ không phải điệu bộ vờ vịt như A Di Đà Phật đại từ đại bi như vậy! Anh thật sự không yêu cầu, không đòi hỏi gì như vậy sao? Chỉ cần em vui vẻ? Em ở bên cạnh người đàn ông khác mà anh cũng không ghen tức hay sao?”.
Lúc này, An Lương mới nói một cách rất thật lòng: “Rất ghen tức. Anh cũng không phải là thánh nhân. Chỉ là anh không muốn thể hiện ra mà thôi”.
Tính hư vinh của tôi đã được ve vuốt, tôi mới tin rằng cậu ấy thích tôi. Trong lòng có chút đắc ý như vậy, tâm trạng mới thoải mái hẳn lên, lắc đầu lắc cổ nói: “Vậy nếu em từ chối anh, anh sẽ không đòi hỏi gì cả, quay người đi ngay ư? Anh không hề có chút yêu cầu gì sao? Ví dụ như, anh có một mong ước nhưng không liên quan gì tới ý nguyện của em”.
An Lương thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài đó, trời xanh mây trắng, cành liễu xanh tốt um tùm. Hồi lâu, cậu ấy mới quay người lại, nhìn tôi: “Nếu em thực sự hy vọng anh ra đi, anh chỉ muốn lấy lại hai thứ đã thuộc về anh”.
“Thứ gì? Em đã lấy đồ gì của anh?” Tôi ngạc nhiên nói.
“Chính là tấm ảnh thẻ đó, em đã tặng anh, nó là của anh rồi.” Điệu bộ nghiêm túc của An Lương khiến tôi cảm thấy cậu ấy cũng có lúc rất đáng yêu như vậy.
“Thôi được, em sẽ về nhà tìm thử xem. Nhưng nếu không tìm được thì em cũng chẳng còn cách nào khác cả. Còn một thứ nữa, là cái gì?”
An Lương lại nói, chúng mình đi xem phim đi.
Tôi mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng bị giam hãm trong bệnh viện suốt hai ngày rồi, thực sự cảm thấy bức bối, cũng quyết định ra ngoài một chút cho thư giãn. Vậy là tôi nhận lời luôn.
Cậu ấy chủ ý đưa tôi đến một rạp chiếu phim kinh doanh đã lâu, có phần cũ kỹ, hỏi tôi có nhớ nơi này không.
Tôi nở một nụ cười rất tươi, nói, nhớ, chẳng phải là chúng mình đã từng hẹn hò ở đây sao.
An Lương mỉm cười không nói gì. Mua hai tấm vé, mua nước chanh, mua bỏng ngô. Tôi bấy giờ mới ý thức được sự chu đáo của An Lương, cậu ấy thậm chí còn nhớ rõ cả số ghế mà chúng tôi đã từng ngồi ngày đó, lại chọn đúng vị trí ấy. Chuyện cũ lại hiện về trong tâm trí một cách rõ ràng, tôi lại cảm nhận được tôi của tuổi mười bảy, cảm nhận được niềm hạnh phúc nhỏ nhoi xen lẫn sự căng thẳng và lo sợ khi lần đầu tiên được đi xem phim với bạn trai.
Phim được chiếu rồi, An Lương bỗng cầm lấy cánh tay tôi, khe khẽ nói: “Tay của em thật nhiều thịt, rất mềm mại.” Tất cả đều giống hệt như hồi đó, giọng nói của cậu ấy đã không còn trong trẻo như thời niên thiếu, đã trở nên hồn hậu và đầy sức hấp dẫn. Cũng giống như một bộ phim được phát lại, ngay cả trái tim hồi hộp mà chờ đợi khi ấy, dường như cũng đều nhất loạt quay lại trong lồng ngực. Ánh mặt trời mùa xuân của năm ấy, kỳ thi đại học đã cận kề của năm ấy, trái tim thanh xuân lần đầu tiên thổn thức trên sân bóng năm ấy... tất cả ồ ạt hiện về ngay trước mắt.
Cậu ấy quay người lại, khuôn mặt thanh tú cứ tiến sát gần về phía tôi, tôi đã có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ của loại dầu gội đầu mà cậu ấy dùng, căng thẳng đến quên cả né tránh. Sau đó, nụ hôn không thực hiện được vì trong miệng tôi toàn bỏng ngô khiến tôi ôm hận năm đó, nay đã thực sự được đặt lên môi tôi.
Đôi môi mềm mại khiến người ta đê mê của An Lương chỉ chạm vào môi tôi rồi dừng lại.
Nhưng lại khiến trái tim tôi đập loạn xạ, không thể khống chế được một cách khó hiểu. An Lương cũng đỏ bừng mặt, đây là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau sau năm năm quen biết.
Sau đó, cậu ấy nhìn vào mắt tôi, ánh mắt long lanh, nói: “Lúc đó, nhìn thấy đôi môi đỏ hồng của em, anh đã muốn hôn em một cái”...