Có duyên nhất định sẽ có phận
Posted at 25/09/2015
470 Views
Yếu ớt đến mức không thể chịu nổi một đòn như tôi lúc này, rất cần có người an ủi, vỗ về. Nhưng tôi thà để trái tim tan vỡ rồi chết đi, cũng không muốn Alawn nhìn thấy thân thể tôi bị người đàn ông khác chạm vào. Dù rằng lúc nào đây, Alwn dường như không hề để ý tới sự tồn tại của tôi.
Tham dự lần họp lớp này có tất cả hai mươi chín người, thêm thầy giáo chủ nhiệm lớp hồi đó nữa thành ba mươi người, Thời phổ thông trung học là ba năm chúng tôi giành nhiều sức lực nhất trong đời để tranh đua, vì vậy cũng là ba năm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mỗi người. Sau này, thi thoảng trong một vài giấc mơ nào đó, chúng tôi lại mơ thấy mình vẫn đang đi thi, vẫn đang hồi hộp lo lắng, vẫn đang học lớp Mười hai.
Mọi người ai nấy đều rất trân trọng tình cảm thời phổ thông, vừa leo núi vừa nhiệt tình nhớ lại những kỷ niệm đã qua.
Bọn họ bắt đầu thảo luận xem ai ít thay đổi, ai thay đổi nhiều hơn. Nói rằng An Lương chẳng hề thay đổi, vẫn khôi ngô tuấn tú, áo quần bảnh bao như xưa. Nói Alawn thay đổi rồi, trở nên đàn ông hơn. Sau đó, mọi người đồng loạt cho rằng, người thay đổi nhiều nhất chính là tôi, nói tôi ngày xưa hay điên loạn, hay cười đùa như thế nào, bây giờ lại trở nên trầm ngâm ít nói rồi. Tôi đáp lại với một vẻ mặt không chút biểu cảm, thế ư.
Khi nói những lời đó, tôi đưa mắt liếc nhìn Alawn một cái, cậu ấy đang đưa tay lên trán che ánh nắng, mắt nhìn về phía đỉnh núi, phải chăng đang nhìn về hướng có bạn gái của cậu ấy.
Thi thoảng có người lại đem chuyện đồn thổi về tôi và Alawn ngày xưa ra để nói, Alawn đều nghiêm nét mặt lại ngăn cản: “Đừng đem những chuyện từ hồi trẻ con chưa biết gì ra làm trò đùa nữa! An Lương người ta đang ở đây đấy! An Lương mới chính là mối tình đầu của Lạc Lạc Tô cơ mà!”.
Cậu ấy đã đem tất cả những gì từng có giữa chúng tôi hồi đó, gói gọn trong những từ: trẻ con chưa biết gì. Tôi chỉ cảm thấy khóe mắt càng ngày càng cay, mượn cớ trời nắng, che mặt lại hướng lên trên trời chớp chớp mắt.
Alawn vẫn là người hoạt bát nhanh nhẹn. Cậu ấy đeo ba lô giúp thầy chủ nhiệm, giúp những bạn gái nhát gan phủi sạch đám sâu bọ trên người, nói cười với người bạn đã từng ngồi cùng bàn với tôi, hồi tưởng lại những kỉ niệm thú vị khi chơi bóng đá với An Lương. Với bất kì ai, cậu ấy đều nói cười vui vẻ, chỉ trừ một mình tôi.
Cậu ấy chỉ không hề nói gì với riêng tôi, một câu thôi cũng chưa từng nói. Dường như hôm nay tôi không đến, dường như tôi là một người không tồn tại. Đương nhiên, tôi cũng không chủ động tìm cậu ấy để nói chuyện. Mọi người dường như bắt đầu đoán ra giữa tôi và Alawn đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy đã thầm hiểu ý nhau, không lôi chúng tôi làm chủ đề bàn luận nữa.
Tôi không thể leo núi một cách thản nhiên vô tư như không có chuyện gì xảy ra được, bởi vì người đàn ông khiến tôi quên ăn quên ngủ bao nhiêu năm qua, đang hiện diện ở đây.
Cậu ấy đang hiện diện ở đây.
Đồ Đểu Alawn, anh đang tránh em, là bởi vì trong lòng anh còn có em, đúng không vậy không, hả?
Chương 17 - Canh giữ thức ăn
Không biết ai đã nói rằng, trong núi sâu rừng già này vẫn còn có gấu. Một bạn gái trước đây thành tích học tập rất kém nhưng lớn lên lại vô cùng xinh đẹp cao giọng hét lên, kéo theo sau là những tiếng kêu hoảng hốt của đám con gái. Dù rằng mọi người đều không tin vào cái thông tin rằng những ngọn núi ngoại thành này vẫn còn có gấu hoang sinh sống, nhưng vẫn bị bầu không khí kì dị này khiến nảy sinh lo âu sợ hãi. Các bạn nam bắt đầu thể hiện vẻ dũng cảm của họ, thi nhau vỗ về động viên bạn gái đi bên cạnh. Vài năm trôi qua, bọn họ đều đã rũ bỏ hẳn vẻ trẻ con, đã cao lớn đến độ có đủ sức mạnh để bảo vệ những bạn gái yếu ớt bên cạnh. Một bạn nam còn dùng cây gậy gỗ, vừa đánh vài cái vào đám cỏ ở dưới chân, vừa nói: “Gấu thì không có nhưng rắn chắc chắn là có.” Cả nhóm lại được một phen hoảng loạn.
Alawn dùng tay vỗ vỗ vào lưng một bạn gái đi bên cạnh cậu ấy, nói: “Đừng sợ, có tớ đây.” Cô bạn đó lập tức nép sát vào người Alawn.
Thời học sinh, sức hấp dẫn của Alawn với các bạn gái luôn không thua kém gì An Lương. Cậu ấy, gia cảnh giàu có, ngoại hình lại đẹp trai, học lực cũng tốt, chỉ có mỗi một trở ngại là sự tồn tại của tôi, vì vậy các cô gái đó nhiều lắm cũng chỉ dám thổ lộ nỗi lòng trong cuốn nhật ký, không dám khinh suất bày tỏ. Bây giờ, tôi đã ở bên An Lương rồi, vị trí đang bỏ trống bên cạnh Alawn quả là hấp dẫn biết bao. Alawn quả nhiên đã biết cách đối xử dịu dàng với những người con gái khác, cậu ấy cùng một lúc mang hộ cả ba chiếc ba lô cho ba cô bạn gái.
Nhớ lại trước đây, hàng ngày sau khi tan học, Alawn đều mang cặp sách cho tôi, lại thấy nó mơ hồ không chân thực đến nỗi dường như đó chỉ là một giấc mơ chủ quan, một giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ, trên vai cậu ấy chỉ có duy nhất một chiếc cặp sách của tôi.
An Lương đột nhiên hỏi tôi: “Mệt chưa?” Sau đó, không đợi tôi kịp trả lời, giật lấy túi xách trong tay tôi.
Vừa hay, Alawn nhìn thấy cảnh tượng ấy. Lúc bấy giờ là khoảng mười giờ sáng. Mặt trời cuối cùng cũng xuyên thủng tầng mây, ánh nắng vàng hoe tới tấp chiếu xuống lớp sương mù mỏng manh, đổ dồn vào trong khu rừng rậm, giống như một cõi mơ, là nơi ở của hoàng tử và công chúa trong những câu chuyện cổ tích. Ánh mắt đảo nhanh đó của Alawn, tôi đã quá quên thuộc, lộ rõ máu ghen không thể che giấu của chủ nhân. Alawn thậm chí còn dùng chân hằn học dẫm nát một cây nấm dại mới nhú. Chút phẫn nộ mới xuất hiện đó của Alawn khi thấy người khác tiếp cận tôi đã giúp tôi cuối cùng tìm lại được một chút hình bóng của Alawn hồi nhỏ.
Đó Đều Alawn, anh vẫn còn để ý tới em, có đúng không?
Đôi khi, có một vài chú thỏ hoang nhảy qua, An Lương thường kéo tay tôi, chỉ cho tôi xem. Sau đó tôi quay đầu lại nhìn Alawn, chắc chắn có thể nhìn thấy cậu ấy vừa quay mặt đi.
Cậu ấy vẫn không nói với tôi một lời nào.
Đến lưng chừng núi, chúng tôi nghỉ ngơi ăn trưa bên một dòng suối nhỏ.
Xung quanh Alawn luôn có vài cô bạn gái túc trực, ngay cả thầy giáo cũng bị cậu ấy lôi cuốn theo. Mọi người ai nấy đều hứng khởi nghe Alawn kể chuyện về trường Đại học B. Cậu ấy nhắc tới cô bạn gái của mình, họ quen nhau ở trường Đại học B, nói rằng cô ấy rất hiền hậu, rất thuần khiết. Một bạn nam cởi mở hỏi rằng, cô ấy có phải là trinh nữ không. Alawn trả lời bằng một giọng rất to rằng điều đó là đương nhiên. Đám con trai liền nhao nhao lên, đám con gái còn ngại vì có mặt của thầy giáo ở đó, im lặng e thẹn. Tôi biết, cậu ấy nói là để cho tôi nghe. Bởi vì tôi là một cô gái không biết xấu hổ, mười tám tuổi đã ra ngoài thuê khách sạn nghỉ qua đêm cùng đàn ông. Mà đó lại là điều Alawn không thể nào chấp nhận được.
Chạm đến những chuyện đau lòng, tôi thấy có phần khó chịu. Tôi đứng dậy, muốn đi dạo loanh quanh một mình. An Lương đang ngồi nói chuyện với mấy cậu bạn trai, thấy tôi đứng lên, liền chạy theo tôi. Tôi nói, để mình tôi đi loanh quanh một lát.
An Lương vốn không cảm thấy yên tâm, nhưng biết tính cách của tôi, đành phải gật đầu, dặn dò tôi đừng đi xa quá.
Tôi chỉ là muốn đi xa bọn họ một chút. Giây phút ấy, tôi muốn rời xa tất cả mọi người.
Tôi mơ hồ suy nghĩ về một vài sự việc, những việc trước đây tôi rất sợ phải nhớ đến nhưng chúng lại chợt hiện về trong đầu. Tôi càng đi càng xa, đợi đến khi tôi bình tâm trở lại, xung quanh đã không còn nghe thấy tiếng của bọn họ nữa rồi.
Chọn cho mình một thảm cỏ, tôi lặng lẽ ngồi xuống. Trên đầu là tầng tầng lớp lớp lá xanh lá vàng, giữa tán lá còn có một khoảng trời xanh nho nhỏ. Một chú chim lạ lảnh lót hót tiếng ngắn tiếng dài. Bên cạnh tôi có một bụi hoa, những bông hoa có nhụy màu tím nhạt, nở giữa đống lá rụng lả lơi. Tiếng suối chảy trong trẻo mà sinh động, dường như đang ca hát xung quanh người tôi. Tôi nhắm mắt lại, cầu mong cảnh tưởng tươi đẹp nguyên thủy nhất này có thể giúp linh hồn đang xáo trộn của mình được tĩnh lặng lại. Nhưng vẫn không được, cho dù tôi có nỗ lực đến mấy, trước mắt tôi, trong đầu tôi, nơi đâu cũng đầy ắp hình bóng của cậu ấy.
Đồ Đểu Alawn! Những lỗi lầm của cậu ấy đối với tôi, tôi đều đã bỏ qua hết, chỉ còn nhớ những điều tốt đẹp của cậu ấy. Vẻ mặt hớn hở của cậu ấy khi đeo hộ cặp sách cho tôi rồi đi giật lùi trên đường, mỗi lần thấy bạn trai khác nói chuyện với tôi, cậu ấy đều ngay lập tức có những hành động ghen tức… Trước đây, cậu ấy đối với tôi càng tốt, thì hôm nay, những từ “bạn gái tớ” thốt ra từ miệng cậu ấy lại càng giày xéo trái tim tôi.
Không kìm nén được, tôi lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt ở nơi không có bất kì ai bên cạnh này. Sợ người khác nhìn thấy, tôi vội lau khô nước mắt.
Không biết từ bao giờ, tôi đã quen với việc không khóc trước mặt người khác rồi.
Khi chuẩn bị đứng lên để trở về nơi tập kết, tôi bỗng cảm thấy có cái gì đó chuyển động ở vùng eo của mình. Tôi kinh hãi ngồi bật dậy, nhưng không ngờ bàn tay lại chống phải một vật gì đó tròn tròn cưng cứng lành lạnh, nhìn kỹ lại, tôi sợ đến dựng đứng cả tóc gáy, là một con rắn! Cả người nó màu đen tuyền, làn da trơn bóng, đang ngẩng cao đầu, lè lè cái lưỡi đỏ lòm.
Tôi sợ đến nỗi toàn thân tê dại, cao giọng hét toáng lên “A!!!” một tiếng, cũng quên mất cả việc phải bỏ chạy, chân tay mềm nhũn, không sao nhúc nhích được.
Ba hồn bảy vía của tôi đã sớm bay lên mây hết cả rồi, cứ trợn tròn mắt nhìn con rắn lao thẳng vào đùi tôi, đau nhói một cái như bị điện giật, thấy tôi vẫn không chút động đây, nó bèn trườn vào trong bụi cỏ rậm rạp.
Tôi sợ đến nỗi sắp ngất lịm đi, cũng chính lúc đó, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là Alawn. Cậu ấy chạy đến bên tôi, ôm choàng lấy tôi hét lên: “Phù thủy Gà Mên, cậu sao thế!”, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng tột độ.
Toàn thân tôi run rẩy, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, chỉ vào chỗ tê đau nơi bắp đùi nói: “Rắn… rắn…”.
Lúc bấy giờ mới phát hiện ra đôi tất chân của tôi đã bị thủng hai lỗ, có vết máu loang ra. Lúc đó cũng có hai ba bạn học nữa chạy tới, trong đó có cả An Lương.
“Lạc Lạc! Lạc Lạc!” Cậu ấy chạy nhào tới, mang theo chút hốt hoảng hiếm thấy, “Cậu sao vậy!” Thấy đôi môi tôi tái xanh, đã không còn nói được câu gì, cậu ấy quay đầu sang hỏi Alawn, “Cô ấy sao vậy?”.
Alawn không nói gì, thô thiển xé toạc đôi tất của tôi, cúi đầu xuống dùng miệng ngậm vào vết thương trên đùi tôi để hút máu.
Khi đôi môi của Alawn chạm vào cơ thể, ý thức của tôi mới dần dần được hồi phục lại. Nhìn mái đầu cậu ấy đang vùi xuống nơi bắp đùi, một tay cậu ấy nắm chặt lấy bắp chân, trái tim tôi như đang có một dòng điện khác lạ chạy qua. Bàn tay kia của Alawn đang đỡ phía sau lưng tôi, mà ở nơi ấy, có khắc tên của cậu ấy.
Cậu ấy vẫn còn quan tâm đến tôi, quả nhiên thế… Có được giây phút này, tôi chết đi cũng cảm thấy toại nguyện rồi.
Alawn không ngừng hút máu từ vết thương của tôi, nhổ ra đất, nhổ được ba lần, mỗi lần nhổ ra đều là những giọt máu đỏ rươi. Nhưng đến lần thứ ba, tôi cảm thấy đau rát, cất tiếng khe khẽ rên rỉ.
Alawn bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt vẫn trong sáng như bốn năm về trước, đôi mắt chứa sự quan tâm chân thành mà tôi vô cùng thân thuộc. Tôi thề rằng, cậu ấy chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi, tôi sẽ bật khóc nức nở sà vào lòng cậu ấy. Nhưng An Lương bỗng giơ tay đẩy cậu ấy ra, Alawn ngã ngồi xuống đất...