Polaroid

Chờ Yêu

Posted at 27/09/2015

447 Views



“Tối nay em rảnh không? Gặp anh một lúc nhé!”

Là tin nhắn của anh.

Thêm một cái hẹn bất ngờ từ trên trời rơi xuống mà tôi không biết nên trả lời ra sao.

Tôi thật sự, thật sự rất muốn trả lời ngay lúc đó, rằng em không bận gì đâu, với anh lúc nào em cũng rảnh, thật đấy!

Tôi thật sự, thật sự mong tối đến thật mau và tôi sẽ xinh đẹp dịu dàng đi gặp anh, gặp lại anh để nghe tim mình nhói một nhịp, nhưng vẫn mong muốn được gặp lại, dù chẳng biết có chuyện gì xảy ra cả!!!

Nhưng tôi lại không làm gì. Không trả lời tin nhắn, không phải vì băn khoăn nên đi hay không, mà sợ hãi anh đọc thấy sự vui vẻ từ tôi, sợ hãi anh đọc được tình cảm của tôi ngay khi tôi đọc ngấu nghiến tin nhắn và hăm hở hồi âm lại.

Tôi lại chọn cách im lặng, cho điện thoại vào ngăn bàn.

Vậy đấy, tôi là một đứa lì lợm mà!

Ngày… tháng… năm…

Suýt nữa thì tôi quên điện thoại ở công ty, vì cái tội cố tình “lơ” anh, may mà cuối ngày nghe thấy tiếng chuông phát ra trong hộc bàn.

“Em bận à?”

“Dạ?”

“Anh nhắn tin lúc trưa nhưng không thấy em trả lời.”

“À, em để điện thoại trong ngăn bàn…”

Tôi cố tình chống cháy.

“Ừ, thế em đọc tin nhắn chưa?”

“À, em đọc rồi…”

“Vậy, tối nay…”

Tôi nghe thấy bên kia im lặng, tôi nghĩ rằng anh đang dành thời gian để chờ đợi tôi trả lời. Tôi lại không biết nên nói từ đồng ý như thế nào để không bị đánh giá là quá vồ vập. Mặc dù coi nhau như người yêu cũ, nhưng như tôi đã nói, với anh, chưa bao giờ tôi ngừng yêu thương cả, làm sao mà tôi có thể giấu được cảm xúc?

Khi khoảng thời gian cả hai bên im lặng quá lâu, tôi lên tiếng hỏi, không thấy ai trả lời, một khoảng sau đó chừng ba giây, tôi nghe giọng nữ vang lên.

“Alo ai đấy?”

Tôi nghe tiếng xe cộ xung quanh, và tim tôi như rơi vào một vùng tăm tối nào đó. Thật khó để định hình được cảm xúc đang ở dạng nào. Tôi có cất tiếng hỏi mấy lần thì không nghe thấy ai nói gì nữa, sau đó bên kia tắt máy.

Tôi lùng bùng tiếng của cô gái trẻ bên tai, trong đầu bắt đầu suy nghĩ.

“Có phải… đó là bạn gái mới của anh không?”

Nếu là bạn gái mới, sao anh lại chủ động gọi và hẹn gặp mặt tôi? Anh không ngại với cô ấy? Anh không sợ bạn gái mới ghen?

Rồi tôi lại tự biện minh cho anh, vì khi anh gọi thì không gian bên cạnh im ắng như đang ở nhà, còn lúc cô gái kia nói thì rõ ràng tiếng ngoài đường phố. Tôi bắt đầu lo sợ cho anh hơn là nghĩ ngợi. Có phải anh bị tai nạn hay làm sao không? Có chuyện gì xảy ra với anh trong khi đang nói chuyện với tôi?

Tôi hoảng loạn, sợ hãi và muốn gọi lại cho anh ngay lập tức, chỉ có thế mới xác minh được chuyện gì xảy ra…

Nhưng mà…

tôi sợ…

thật sự rất sợ khi nghĩ đến chuyện giọng cô gái ấy lại vang lên, và đó là người bạn gái mới của anh…

Như thế tôi là ai, là gì của anh mà lại quan tâm đến người yêu của cô ấy?

Tôi trở về, đi xuống lấy xe, lúc ở hầm lấy xe có chạm mặt anh sếp, nhưng vì lo lắng cho anh nên tôi không để tâm lắm anh ấy có nhìn tôi không, mặt tôi cắt không còn giọt máu. Tự nhiên tôi lại lo lắng lung tung, lo sợ điều gì đó không hay sẽ xảy ra.

Hay là tôi phóng thẳng xe sang nhà anh?

Nếu có điều gì đó xảy ra với anh, tôi sẽ ân hận cả đời mất. Tôi không thể vụt mất đi người mình yêu ngay cả khi không nói ra được điều gì đó với anh…

Vì quá lo lắng, tay tôi run đến độ không cầm nổi tay ga, vậy nên, tôi bấm số gọi lại cho anh.

“Thuê bao…”

Một lần, hai lần, ba lần, bốn năm lần sau nữa, tôi gọi liên tục. Chờ đợi rồi lại gọi tiếp. Tôi càng trở nên lo lắng hơn. Tôi thậm chí còn nghĩ tới chuyện xấu nhất, anh nhỡ có bị làm sao thì người ta phải mở máy để liên lạc với người thân chứ???

Tôi khóc giữa lúc ngồi trên xe và tay cầm điện thoại, lúc ấy sếp có ra ngó vào khuôn mặt nhòe nước của tôi. Tôi lấy tay chặn nước mắt, chào vội rồi đi thẳng.

Ngày… tháng… năm…

Thật may vì không có chuyện gì xảy ra với anh cả. Từ chỗ làm, tôi phóng xe về thẳng nhà anh. Mặc dù cũng có đôi chút ngượng ngùng nếu người mở cửa là bạn-gái-mới của anh. Nhưng tôi chắc sẽ giả vờ một người bạn cũ ghé thăm anh, đại loại vậy.

Thật may, người mở cửa là anh!

Và tôi, lúc nhìn thấy anh đứng trước mặt mình vẫn chưa hoàn hồn, vẫn bủn rủn chân tay. Quả thật trên đường đi sang nhà anh tôi đã rất lo lắng, tay chân run lập cập và lòng dạ như lửa đốt.

Bất giác, tôi khóc không một chút giấu giếm, không một chút ngại ngùng hay xấu hổ, tôi vẫn ngồi trên xe và khóc lóc ngon lành như vậy. Anh ngạc nhiên đến độ không nói nổi một lời nào, chỉ chạy ra ôm lấy tôi, kéo đầu tôi tựa vào vai anh.

- Sao thế em? Có chuyện gì thế?

Tôi không biết nên trả lời thế nào cho phải. Chẳng lẽ lại nói rằng tôi lo sợ linh tinh nên mới trở nên lạ lùng như vậy?

Rồi không hiểu sau đó làm cách nào để tôi ngoan ngoãn đi theo anh vào nhà, anh trở ra dắt xe máy cho tôi rồi lại vào ngồi trên sofa cạnh tôi. Đợi cho tôi định thần trở lại, anh mới nghiêm nghị hỏi.

- Ai làm gì em?

- …

- Du, nói anh nghe!

Sau khi khóc lóc tôi lại thấy xấu hổ, má tôi đỏ hồng lên, nóng bừng bừng.

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, cả một miền bình yên trong mắt anh đang chăm chú nhìn về phía tôi.

Khuôn mặt tôi trở nên nhỏ bé hơn, thân hình tôi trở nên nhỏ bé hơn, và nụ hôn trở nên run rẩy, cả cái siết tay ôm lấy anh cũng khẽ khàng như sợ tan vỡ mất giấc mơ mà tôi không biết có tồn tại ở thực tại hay không?

Tôi đã nghĩ, tôi sẽ nói rằng tôi lo lắng cho anh như thế nào, sợ hãi điều gì sẽ đến với anh, và cả những hờn ghen đã thoáng hiện trong đầu khi nghe thấy tiếng của một cô gái khác.

Nhưng tôi không thể nói được, môi anh khỏa lấp môi tôi cùng những đam mê mà bao ngày qua chúng tôi đánh mất. Trong nụ hôn ấy như chứa đựng cả những khờ dại của tôi, xót xa của anh và những khoảng rất lặng không thể gọi thành tên .

- Anh rất nhớ em!

Tôi vẫn chưa thể thoát ra khỏi giấc mộng ngọt ngào mà anh mang đến, nửa như muốn tin tưởng và hy vọng, nửa như muốn chối bỏ thực tại vì tôi sợ hãi phải đối mặt với những lời chất vấn.

Cuối cùng, tôi vẫn phải là một con ốc sên chịu khó tăng tốc.

Cuối cùng, tôi vẫn phải để mình trưởng thành hơn.

Và cuối cùng, tôi vẫn phải cho anh biết tất cả những gì đã diễn ra, rồi cả những thắc mắc của anh nữa.

- Em đã lo lắng cho anh. Em không biết tại sao nữa… nhưng mà…

- Điện thoại bị mất sóng. Anh không gọi lại cho em được, mấy lần gọi không được nên anh tắt máy, định lát nữa sẽ gọi lại cho em sau.

- Nhưng em nghe thấy tiếng con gái mà!

- Chắc là họ chuyển cuộc gọi bị nhầm… Dù sao, anh cũng thấy hạnh phúc vì em đã tìm đến với anh. Em lo cho anh, có đúng không?

Tôi trầm ngâm một phút, tôi không phải là không tin tưởng anh, mà chỉ thấy mình sao thật yếu đuối, chỉ vì một phút lo sợ chuyện gì không hay sẽ đến với anh mà tôi lại trở nên mềm lòng, thế nên công sức cố gắng lánh xa anh ngần ấy ngày qua cũng trở nên công cốc. Mà cũng có thể vì thế mới thấy tôi còn yêu anh nhiều quá, yêu và lo lắng chuyện sẽ mất anh.

Sau khi ngồi tự ngẫm nghĩ và kiểm điểm về bản thân, tôi toan đứng dậy ra về. Anh níu tay tôi lại.

- Nếu có ai đó làm em hạnh phúc hơn anh, thì anh chấp nhận buông tay. Anh cũng đã cố để quên em, cố để em tự đi tìm hạnh phúc riêng… nhưng anh gần như không làm được.

- …

- Ngần ấy thời gian đã đủ chưa Du? Đủ để xa lánh anh, dằn vặt anh, đủ để trả thù anh chưa?

Anh ôm lấy tôi từ phía sau, tựa đầu lên tóc tôi như cái cách anh vẫn thường làm. Mặc dù những cử chỉ của anh vô cùng ấm áp, tôi cũng đã khát khao và thấy bao lần trong giấc mơ kể từ sau khi cố chấp quên anh. Nhưng lời nói của anh, từng câu từng chữ như có gai trong đó, tôi cảm giác mắt môi mình không còn thuộc về mình nữa. Nước mắt cứ lã chã trên mặt, và từ trong miệng tôi thốt ra những lời mà tôi thậm chí còn không hề nghĩ tới.

- Em xin lỗi, là em ngốc nghếch, là em đáng trách vì tự nhiên lại chạy đến nhà anh. Nhưng chuyện của chúng ta… kết thúc thật rồi anh à. Em xin lỗi!

- Sao em cố chấp thế hả Du? Thừa nhận còn yêu anh với em khó lắm à? Vậy thì để anh tự nhận là được rồi, để anh tự yêu em, tự chăm sóc cho em, như thế có được không?

Chẳng lẽ tôi cứ mãi trẻ con lơ ngơ chưa chịu lớn?

Chẳng lẽ tôi cứ tự dằn vặt bản thân mình và dằn vặt tình yêu của mình mãi như thế này sao?

Tôi phải làm thế nào để có thể trở về với bình yên trước đây?

Phải làm sao để chúng tôi có thể quay lại như chưa từng có một vết xước…

Ngày… tháng… năm…

Tôi trở về nhà và đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của tôi với anh. Lần này gặp lại anh khi đứng giữa cảm giác hoang mang, lo sợ sẽ bị mất anh, sẽ phải rời xa anh. Đó là thứ cảm xúc nhức nhối khó có thể gọi thành tên được. Tôi nhận ra tình cảm trong mình đã vượt qua một cái ngưỡng quá lớn. Nó thậm chí còn lớn hơn rất nhiều so với cái khoảng mơ hồ sơ hãi và ám ảnh kia. Nó thôi thúc tôi phải thừa nhận rằng mình còn yêu anh, và nếu tưởng tượng phải xa anh chắc chắn tôi sẽ khóc ngất lên mất. Có lẽ sẽ còn ở một cấp độ cao, cái mức mà tôi cứ thẫn thờ, không ra cả nước mắt.

Hồi mới quyết định chia tay tôi cũng vậy, kiểu thẫn thờ như vậy đấy, đến là ám ảnh.

Lúc anh ở bên cạnh tôi gần thật gần, nhìn ánh mắt của anh rưng rưng, giọng nói thì vẫn ấm như ngày nào, cả vòng tay và môi hôn nữa. Tôi không thể bắt ép mình cố chấp không yêu anh được. Việc làm đó đồng nghĩa với việc tự bóp chết đi hạnh phúc của mình. Trong phút giây hôn anh tôi đã nghĩ như vậy. Vô cùng đau khổ và vô cùng tàn nhẫn.

Từ bé đến giờ chưa bao giờ tôi trở nên cố chấp với bản thân mình như thế, đúng là mâu thuẫn càng lớn thì sự cố chấp lại càng nhiều. Tôi cứ bị dập dềnh lên giữa bao nhiêu là lớp sóng trong sự suy nghĩ.

Đã nói lời chia tay rồi có nên coi như chưa từng có?

Nhưng đã yêu thương anh nhiều đến vậy, tại sao lại phải làm khổ sở nhau nhiều hơn?

Nếu không phải là bây giờ thì sẽ không còn bao giờ khác nữa… Cơ hội để tôi nắm lấy tình yêu của mình…

Tôi thật sự còn yêu anh, nếu không yêu sẽ không trở nên lo lắng cho anh đến thế, sẽ không dễ dàng yếu đuối trước anh như vậy…

Tôi thật sự không muốn rời xa anh hơn nữa, không muốn cuộc đời mình bị lặp đi lặp lại như cuộc đời của một số những người phụ nữ khác – những người đã chọn một người đàn ông yêu thương mình làm chồng chứ không phải là người đàn ông mình yêu thương.

Tôi thật sự đã chẳng còn để tâm đến chuyện anh và cô nàng kia nữa. Lúc nghĩ về có lan man về những ngày tháng ấy, xong cái nhói không còn buốt trong tim mà chỉ nhẹ thoáng qua.

Tôi biết, yêu thương của tôi lúc này dành cho anh như trái chín. Hoặc là sẽ thành quả ngọt, hoặc là sẽ theo gió rụng xuống gốc cây. Một trong hai cái kết là do tôi lựa chọn.

Tôi thẫn thờ, ngồi lật từng trang sổ Nhật Ký. Từ ngày anh đến với tôi như định mệnh, cho đến những ngày tôi xa anh. Đọc lại một lượt, mắt tôi cứ tự nhiên nhòe nước.

Ngày xưa khi anh đến, tôi chào đón anh bằng sự vô tư của đứa con gái vụng dại. Vô cùng hồn nhiên và yêu đời. Tôi lúc ấy còn không biết rằng mình có duyên nợ gì với anh hay không.

Ngày tôi rời xa anh, cuộc sống của tôi nhuốm một màu buồn, ảm đạm và thê lương. Mặc dù để cho thể xác rời xa anh, cố để đi thật xa anh, nhưng tâm trí thì vẫn luôn nghĩ về anh thường trực, vẫn luôn từng câu từng chữ nhớ nhung anh…

Vậy tôi bây giờ còn chờ đợi điều gì nữa? Chẳng phải tôi đã mong ngóng lời anh nói còn yêu tôi, muốn quay lại với tôi hay sao?

Bản thân tôi có quá bướng bỉnh để tự dằn vặt bản thân hay không?

Tôi trở nên mệt mỏi quá rồi. Người đầu tiên khi nhắm mắt lại để nghĩ về là anh, điều đầu tiên mong muốn được làm là lồng vào tay anh và siết nhẹ, cuộn người vào ngực anh rồi ngủ vùi trong đó, ấm áp và an toàn biết bao nhiêu.

*Thôi nhé, đừng cố chấp và bướng bỉnh nữa nhé! Em dù mệt mỏi nhưng cũng sẽ cố để nắm chặt tay anh, sẽ không để lạc mất anh một lần nào nữa.

Có tin em không, người yêu? Làm ơn, tin em đi nhé!*

Ngày… tháng… năm…

Tối đó tôi và anh cùng nhau rong ruổi trên các con đường. Đường đêm Hà Nội với vi vút gió và những đợt sương giăng lạnh buốt người. Tôi vòng tay ôm lấy anh, tựa cằm lên vai anh. Chúng tôi đang cố gắng và vụng về hết sức để kéo nhau trở về với miền bình yên hạnh phúc trước đây.

Rồi anh kể cho tôi nghe về những ngày mà anh phải khổ sở theo tôi đến tận công ty chỉ để biết tôi làm chỗ mới như thế nào. Bằng những mối quan hệ của mình, anh chủ động ngỏ ý xin việc cho tôi, tạo cho tôi một cơ hội để được nhận vào công ty mà tôi đang làm. Cũng vì thế mà anh biết tôi có một anh sếp đồng hương, anh biết cả ngày mà tôi nhận được lời tỏ tình của anh sếp...