Chờ Yêu
Posted at 27/09/2015
543 Views
Dù sao việc người đàn ông lạ kia đưa em về với tôi đã trở thành ám ảnh. Đầu óc tôi quay cuồng mãi cho đến khi tôi về nhà.
“Du nó ngủ rồi, anh có muốn hỏi em gì không?”
Linh nhắn tin cho tôi. Có vẻ con bé sợ tôi buồn hoặc suy nghĩ linh tinh gì đó. Thật ra, tôi không buồn. Nhưng tôi lo lắng. Lo lắng vì không biết đó là ai và có quan hệ như thế nào với Vỹ Du. Nếu đó là một trong những người thân quen của em trong cuộc sống hằng ngày có lẽ tôi sẽ bớt lo hơn. Còn nếu đó là một người mà tôi chưa từng được gặp, chưa từng được giới thiệu hay kể qua… thì đó hẳn cũng sẽ là một người đặc biệt, theo một nghĩa nào đó.
Tôi thấy không yên lòng với những người đàn ông đặc biệt trong cuộc sống của Du.
Ngày… tháng… năm…
Việc tôi về đến nhà em vẫn chưa biết. Có vẻ lần này Linh cũng không muốn ba hoa nhiều chuyện, hoặc con bé biết tôi buồn nên để tôi chủ động nói ra.
“Có vẻ như gặp được trưởng phòng Sale không dễ nhỉ?”
Giọng nữ ma quái bên đầu dây bên kia khiến tôi suýt chút nữa thì bị sặc café.
“Tôi phải bịa ra đủ lý do để có thể book một lịch hẹn với anh. Buồn thật đấy!”
Book… lịch hẹn?
“Có chuyện gì phải phiền đến cô thế?”
“À… cũng có. Nhưng mà… cũng chỉ đơn giản là nhớ anh thôi!”
Lần này đã quen hơn với giọng điệu của ma nữ đó, tôi thản nhiên.
“Cảm ơn. Nhưng tôi không thấy nhớ cô.”
“Rồi dần dần anh sẽ nhớ. Không tích cực thì tiêu cực.”
Nói rồi cô ta gác máy. Tôi nhún vai. Việc tôi được phụ nữ thú nhận là nhớ mình không phải là chưa từng có trong lịch sử, chỉ có điều người đó là ai và trong khoảng thời gian nào mà thôi. Với tôi, cô ta có thiện chí trở thành bạn hơn là trở thành một bóng hồng bí ẩn nào đó. Hơn nữa tôi cũng không tha thiết lắm việc có thêm những mối quan hệ ngoài luồng của nghĩa yêu đương. Dù thế nào thì tôi vẫn là kẻ biết tôn trọng tình yêu của mình và tôn trọng bạn gái mình. Dẫu vậy, cũng khá ngạc nhiên khi cô ta đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, điệu cười mím môi cố ra vẻ hồn nhiên hết sức.
Khách đã không mời mà đến hẳn là khách quý theo một nghĩa đặc biệt, dù sao cũng chứng kiến được vẻ bướng bỉnh của cô ta sau mấy ngày tạm gọi là quen-biết.
Ngày… tháng… năm…
Chúng tôi ăn trưa tại một quán café gần công ty tôi, ở đó, tôi kể cho cô ta nghe về những phiền muộn của mình. Bất giác, cô ta hỏi.
- Người yêu anh tên gì?
- Vỹ Du. Trần Vỹ Du.
- Tên nghe lạ nhỉ?
- Ừm.
- Chắc đó là một cô gái đặc biệt.
- Không. Chỉ với tôi mới là cô gái đặc biệt thôi.
Người ngồi đối diện nhoẻn môi cười.
- Với con gái chỉ cần có thế là đủ. Chẳng thà bình thường trong mắt mọi người và đặc biệt trong mắt một người còn hơn đặc biệt trong mắt mọi người mà nhạt nhòa không có gì đặc sắc trong mắt duy nhất một người.
Cô ta nói luyên thuyên những thứ đó làm gì không biết. Tôi không bận tâm lắm, có thể vì buồn phiền chuyện tình cảm nên vin vào chuyện của tôi và bạn gái mà giãi bày chẳng hạn. Cũng đã khá lâu kể từ sau khi bạn trai mất, cô ta dường như chưa có mối quan hệ nào hẳn hoi, theo như lời chia sẻ là vậy. Đại đa số những người đến với cô ta đều vì tiền và vì sắc, chẳng ai vì một chữ “tâm” đủ để làm cô ta thấy bình yên. Tôi gục gặc đầu đồng ý. Điều đó dễ khiến cô ta chạnh lòng.
- Anh mới đi công tác về, sao không qua bên người yêu mà lại dành hẳn một bữa trưa cho tôi thế này?
Cô nàng nháy mắt. Tôi cũng hơi bất ngờ. Tự nhiên tôi và cô nàng này có thể trò chuyện gần gũi thân mật như hai người bạn. Rõ ràng cô ấy cũng khá khéo léo trong cách trở nên thân thiện với người khác. Chỉ hiềm một nỗi lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, khó gần cho mọi người xung quanh.
- Tôi đang giận cô ấy. Không được thoải mái lắm khi gặp.
- Anh giận đơn phương à?
Cái khái niệm “giận đơn phương” làm tôi dở khóc dở cười. Trước đây tôi từng yêu đơn phương, ghen đơn phương, nay lại kiêm cả giận đơn phương. Có vẻ số tôi làm cái gì cũng phải ì ạch một mình thì phải. Mà kể ra cũng đúng, Du đâu có biết tôi giận em.
Chúng tôi cứ ngồi cà kê như thế cho đến hết bữa ăn trưa, tôi lại bắt đầu làm việc và cô ấy cũng chào tôi ra về. Trước khi về, cô ta nói với tôi một câu.
- Có khi đó là tình đầu của cô ấy! Con gái thường coi trọng tình cuối hơn tình đầu, nhưng dư âm của tình đầu cũng giống hệt như đàn ông các anh thôi. Có thể nhớ đến bất cứ lúc nào, có thể bị dao động bất cứ lúc nào. Tốt hơn hết là tìm cô ấy nói chuyện, đừng có lúc nào cũng tự đơn phương như thế, cô ấy sẽ không thể hiểu được đâu.
Tôi cười xã giao rồi chào tạm biệt. Tôi đã nói là tôi không muốn nhắc đến Vỹ Du nữa. Tôi muốn tạm thời lắng đi, lắng cái cảm xúc khó chịu như thế này. Thật ra, tôi chẳng giận, tôi chẳng ghen, tôi chỉ khó chịu khi em đi chơi về muộn và được đưa về bởi một người đàn ông lạ. Tôi khó chịu nhất vì điều đó thôi. Nếu là một ai đó mà tôi biết có lẽ tôi đã không hẹp hòi…
Nhưng… có thể là trai lạ với tôi, còn với em thì khác?
Tôi bất giác rùng mình, gọi ngay cho Du.
Ngày… tháng… năm…
Tôi và Du hẹn gặp nhau ở quán cũ mà chúng tôi hay ngồi. Du đến sau tôi chừng mười phút. Em gặp tôi đã nhoẻn cười. Khuôn mặt nhẹ nhàng thư thái của em có vẻ vẫn chưa nhận ra có điều gì đó đặc biệt. Tôi cũng không muốn em nhận ra vội. Tôi nghĩ mình nên chủ động nói cho em biết, ít ra thì cũng như cô ma nữ kia nói. À không, cô nàng đối tác xinh đẹp đã nói…
- Anh về từ bao giờ thế? Sao sáng nay em gọi điện không thấy anh nghe máy? Anh bận à?
Du nhoẻn cười. Tôi không thể tức giận với nụ cười đó được, lại càng không thể tức giận với sự nhẹ nhàng của em. Cả cái cảm giác yên bình mà em mang tới, lúc nào cũng nhấc bổng tôi ra khỏi ngột ngạt. Hiếm hoi lắm mới có lúc tôi thấy bất an về em, nhưng xem ra tôi cũng chẳng thể giận được lâu.
- Tối qua, ai đưa em về thế?
Tôi vào đề nhanh hơn tôi nghĩ, nhanh nhạy, thẳng thắn, không vòng vo gì cả.
- Sao anh biết?
Du làm tôi thất vọng. Em không cố ý phủ nhận, không vụng về phản đối, mà em thừa nhận một cách gián tiếp. Giá như em hỏi: “Tối qua anh đã ở nhà em à?” hay một câu gì đó quan tâm đại loại thế: “Anh về từ hôm qua á?”
Em không quan tâm tới tôi, không cần biết tôi về lúc nào, sao lại có mặt ở đó, chỉ có vẻ chột dạ về câu hỏi và em cần được biết câu trả lời: “Sao anh biết?”
- Là người mà anh không biết.
Du lẳng lặng đan những ngón tay nhỏ nhắn vào nhau, bàn tay đặt trên gối phía dưới mặt bàn kính đang loay hoay vì điều gì đó. Em không nhìn vào mắt tôi khi nói, em có vẻ lơ là.
- Vì không biết nên anh mới hỏi em mà. Ai thế? Ai đưa em về vào giờ đó? Giờ mà mọi người đều đã ngủ.
Khi nói ra câu đó tôi đã sắp không tiết chế được cảm xúc của mình. Muốn hỏi thật nhiều để nghe được câu trả lời nhưng rốt cuộc, em thoái thác.
- Không có gì đâu. Bọn em gặp nhau trước đó, vì muộn rồi nên không còn xe bus, anh ấy đưa em về thôi.
Tôi chẳng còn gì để vặn vẹo, chỉ còn lòng tin đang vơi dần, đang cạn kiệt, chẳng mấy mà đi đến mức báo động đỏ. Chúng tôi ngồi bên nhau mà không nói thêm chuyện gì nữa trừ vài mẩu chuyện vặt vãnh về công việc, về những mối quan hệ chung. Lúc sắp rời quán, Du hỏi tôi.
- Anh có tin em không?
Ngày… tháng… năm…
Theo phỏng đoán của cô em gái thì tôi đang trong giai đoạn cả thèm chóng chán. Nhưng tôi không nghĩ là mình đang “chán” yêu.
- Thì thế em mới nói, chứ sao tự nhiên anh lại không muốn gặp Du nữa?
Tôi bị lôi xềnh xệch ra quán ăn nhanh gần công ty để chất vấn. Tôi biết ngay việc thú nhận với cô em là dại dột, kiểu gì cũng bị chì chiết, không thì cũng đủ các thể loại mắng vốn mà trong đó luôn luôn bắt đầu bằng câu: “Anh đừng làm khổ con gái nhà người ta…”
Mọi chuyện lúc này tôi không định hình rõ được. Chỉ là một cảm giác gì đó rất khác, không phải yêu, nó đang tồn tại, từ sau cái đêm ở nhà Du trở về và bắt gặp em với cái thằng lạ hoắc lạ huơ kia. Vậy thôi.
Linh trừng mắt nhìn tôi, vỗ vào tay tôi cái bốp.
- Anh cứ liệu đấy...