Snack's 1967

Bí Mật Người Yêu Cũ

Posted at 27/09/2015

1209 Views

Nhìn đám trẻ đang xông vào nhau với đủ các loại hình đánh đấm, thầy chỉ kịp thả cây thước vốn đã gắn bó gần hết cuộc đời làm giám thị của mình xuống đất và nhào vào đám đông để can ngăn.

Mọi người có mặt tại thời điểm đó bỗng dưng vinh dự được chứng kiến một cảnh tượng mà sau này đã ghi vào lịch sử của ngồi trường cấp 3 Mỹ Phú nhỏ bé khi thầy giám thị đã quên mình để cứu học sinh.

o0o

Ngồi thừ ra trên ghế trong bộ dạng không thể toe tua hơn, Giang Thanh hướng đôi mắt về Quang Nhật cũng đang trong tình trạng tồi tệ không kém, trước mắt hai người là thầy Tê cùng cặp kính đã bị vỡ một bên mặt, mái tóc vốn lơ thơ của thầy dường như lại xơ xác hơn nhiều. Bông chốc Giang Thanh bụm miệng cười, bây giờ cô không thấy đau đớn, cũng chẳng thấy xấu hổ, chỉ tồn tại một thứ cảm giác vui vui đến lạ thường.

- Cười cái gì mà cười hả? Hai em đúng là cục nợ đời của tôi mà.

Thầy giám thị đập tay lên bàn quát lớn, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất lực.

Vừa lúc đó thì mẹ của Thanh và mẹ của Quang Nhật tiến vào từ phía cửa phòng, người nào người nấy đều mang một thái độ không thể kinh khủng.

Nhìn thấy mẹ, Giang Thanh bỗng cụp mắt xuống như một con mèo con. Hơn ai hết cô rất sợ làm mẹ buồn.

- Nhật! Sao con hứa với mẹ từ nay không đánh nhau nữa mà bây giờ lại ra nông nổi này hả.

Mẹ Quang Nhật trong bộ váy rũ ren đầy quý phái cất giọng đanh thép, chỉ chừng ấy thôi cũng đủ nói lên đây là một người phụ nữ quyền uy như thế nào.

- Vì tụi nó gây sự trước. Không phải mẹ bảo con không được để bất kỳ ai bắt nạt à?

Cậu nhóc trả lời cũng hùng hổ không kém. Không khí căn phòng giám thị rộng chỉ khoảng mười mét vuông lại thêm phần nặng nề.

Mẹ Giang Thanh thì chẳng nói gì, chỉ ngồi xuống một bên và vuốt tóc con gái. Những vết xước trên gương mặt mỏng manh của Giang Thanh làm đôi mắt bà rớm rớm. Cô bé cũng thấy có lỗi nên bắt đầu khóc um lên.

- Con xin lỗi mẹ! Thực sự xin lỗi mẹ! Huhuuuuuuu

Mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng phức tạp khi Quang Nhật đột ngột chạy qua dỗ dành cô em quái chiêu của mình, không quên đưa tay vuốt nhẹ mấy giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má.

Ngay lúc ấy, thời gian dừng lại, tất cả như nhoà đi, chỉ còn đôi mắt đầy kinh ngạc của Giang Thanh và ánh nhìn đầy trìu mến của Quang Nhật mà thôi...

Tiếng còi xe inh ỏi lôi Thanh về với thực tại. Cố ngăn những giọt nước mắt đang ươn ướt trên mi, cô cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt đang bối rối xen lẫn nghẹn ngào của Quang Nhật. Ký ức đúng là không thể buông tha cho những trái tim vẫn còn giữ lại sự nhớ nhung. Dù biết sẽ rất đau nhưng nếu vứt bỏ đi hôm qua thì chẳng có gì để hôm nay nuối tiếc. Và nuối tiếc mới chính là thứ nuôi lớn sự trưởng thành...

o0o

Bữa tiệc diễn ra trong những tiếng cụng ly cốm cốp và tiếng hò hét của gần cả trăm người tham dự. Cũng đã rất lâu rồi Giang Thanh không đụng tới rượu bia kể từ khi anh trai cô tổ chức lễ cưới. Với lại tửu lượng của Thanh chẳng tốt tẹo nào nên cô luôn tránh những buổi tiệc tùng như thế này. Nhưng hôm nay thì khác, ngay từ lúc ngồi xuống bàn tiệc, Giang Thanh đã với tay lấy lon bia gần đó, mở nắp một cái thiệt kêu rồi đưa lên miệng uống ừng ực. Minh Nhi ngồi bên cạnh sau vài giây ngạc nhiên thì oà lên đầy phấn khích.

- Điều gì xảy ra thế này? Tốt! Quá tốt! Không hổ là con bạn ăn đời ở kiếp của tao! Haha…

Mặc kệ cô bạn thân đang la hét ầm ĩ, Giang Thanh chỉ biết ngồi và uống. Cô muốn thoát khỏi chuỗi cảm giác nặng nề đang hành hạ bản thân mấy ngày hôm nay. Cô không thích cứ phải gồng mình và chịu đựng nữa.

Những lon bia trên bàn cứ vơi dần, vơi dần đi trong tiếng cụng ly đầy hào sảng của Minh Nhi và Giang Thanh, họ uống nhiều tới mức khiến bất cứ ai muốn tới chúc tụng đều phải quay lưng bước đi.

Ngồi được một hồi lâu thì Minh Nhi bắt đầu có dấu hiệu gác kiếm, cô nàng cố uống thêm một góc nhỏ của ly bia đầy vun rồi nằm chẹp ra bàn. Quang Nhật nãy giờ ngồi quan sát màn nốc bia của hai cô gái mà ngao ngán. Lúc đầu anh dự định sẽ chạy tới can ngăn nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi. Minh Nhi thì vốn chẳng bao giờ nghe lời Quang Nhật, còn Giang Thanh với vẻ mặt y như quả bom sắp nổ thì không dại gì mà xấn vào.

Nhìn mọi người xung quanh đã gục hẳn vì quá mệt, Thanh ngất ngất quả đầu đã bù xù đi rất nhiều, tiếp tục cầm lấy lon bia và nốc từng đợt. Chắc lúc tỉnh dậy cô sẽ không ngờ hôm nay mình lại uống được nhiều như thế. Mà thực ra người uống đâu phải Giang Thanh, là trái tim cô đang cố nhồi nhét thứ men đầy lâng lâng để tạm trốn đi những hoài cảm vốn đã cất giấu đi từ quá khứ.

Sự đông đúc của buổi tiệc biến mất, thay vào đó là la liệt những vỏ lon cùng tiếng gió thổi rít dài trong không khí. Mặc kệ tất cả, Thanh vẫn uống. Chính cô cũng không ý thức được mình đang làm gì.

- Dừng lại đi! Mười lon là đủ rồi.

Quang Nhật một tay đỡ Giang Thanh, một tay giành lấy lon bia thứ mười một trên tay cô. Thanh hướng đôi mắt đờ đẫn nhìn lên, cô chẳng còn thấy rõ ai đang ở trước mặt mình.

- Ai thế? Sao lại cướp bia của tôi. Trả đây.

Bằng chú sức lực cuối cùng, Thanh đưa tay hươ hươ để lấy lại thứ men đang đưa cô lạc vào một thế giới hư ảo.

- Tôi là kẻ cô ghét nhất trên đời đây. Đứng dậy đi. Tôi đưa cô về.

Nhíu cặp lông mày với giọng nói đầy bất mãn, Quang Nhật đỡ Giang Thanh đứng dậy. Nhưng Thanh đâu dễ mà ngoan ngoãn như thế. Cô nhất quyết ngồi yên, đầu tóc cứ lắc qua lắc về tỏ thái độ không đồng ý. Quang Nhật có vẻ rất khó khăn với hai cô gái đã say quắc cần câu.

Bỗng cái gì đó mềm mềm chạm vào chân khiến Giang Thanh cúi xuống nhìn. Đó là một con gấu bông hình chú mèo máy Doraemon quen thuộc. Dù đang rất chóng mặt nhưng Thanh vẫn cố với tay nhặt con gấu bông lên, miệng cười toe toét. Quang Nhật ngạc nhiên trố mắ nhìn.

- Dì ơi. Cái này là của cháu.

Tiếng nói trong trẻo cất lên làm cả Quang Nhật lẫn Giang Thanh quay lưng lại. Đó là một cô nhóc bí tí xíu, ú tròn trong bộ váy công chúa màu hồng nhạt. Gương mặt cô nhóc bí xị, ánh mắt gần như sắp khóc vì tưởng chú mèo máy đáng yêu của mình sẽ bị lấy mất.

- Hè hè! Trả cháu nè. Nó rất dễ thương. Y như cháu vậy.

Giang Thanh vội chìa con gấu bông về phía đứa trẻ, đôi môi vẫn giữ nụ cười tươi. Cô rất yêu con nít, và cô cũng rất hiểu chúng nữa.

Khi đã ôm chặc chú mèo máy vào người, cô nhóc mới thôi rưng rưng nước mắt và nhanh chóng nheo mắt cười khì. Con nít trong mọi hoàn cảnh luôn đáng yêu theo cách của riêng chúng.

Nhìn theo bóng dáng đứa trẻ chạy lúc thúc hút dần phía đằng xa, không hiểu nghĩ gì trong đầu, Giang Thanh đứng bật hẳn dậy, túm cổ áo Quang Nhật và hét lớn:

- Sao anh không mua gấu bông cho tôi? Tại sao?

Mùi bia phả ra nồng nặc từ miệng Giang Thanh khiến Quang Nhật được phen hoảng hồn.

- Cô bị sao thế? Đừng nói những lời ngớ ngẩn nữa. Về nhà thôi.

Bỏ ngoài tai những lời nói đầy khó hiểu của Giang Thanh, anh chàng dùng hết sức để kéo cô ra khỏi ghế. Minh Nhi ngồi bên cạnh vẫn gục đầu lên bàn ngủ ngon lành.

- Tôi không về. Đi mua gấu bông cho tôi đi. Mua đi.

Thái độ thờ ơ của Quang Nhật càng khiến Giang Thanh phát khùng. Cô hất mạnh tay anh ra và tiếp tục hét lớn. Những người còn sót lại trong buổi tiệc tạm dừng mọi hoạt động, hướng độ mắt đầy tò mò về phía cô kèm theo lời bàn tán xì xào. Tiếc là Giang Thanh lúc đó không còn đủ sức để nghe thêm bất kỳ thứ gì nữa, trong đầu cô lúc này chỉ còn quá khứ và sự điều khiển của nó.

- Uống kiểu gì mà khiếp thế này. Đi về. Nhanh lên.

Một chút bực dọc xuất hiện, Quang Nhật lẩm bẩm một mình trong miệng, cầm tay Giang thanh lôi đi. Từ xưa đến giờ nhược điểm lớn nhất của anh chàng là không có tính kiên nhẫn.

- Anh bị điếc à? Không nghe tôi nói gì à? Tôi muốn mua gấu bông. Gấu bông đó anh biết không?

Giang Thanh như ngựa bị đứt cương, gào lên với khuôn mặt giận dữ. Những hoài niệm đáng buồn ngày trước lũ lượt kéo nhau về trong tâm trí Thanh, khiến cô khao khát những điều mình đã từng rất muốn nhưng không có được. Và như một kết quả tất yếu, Thanh bật khóc. Khóc ngon lành.

Như không tin vào mắt mình, Quang Nhật đứng trơ ra và thấy tóc mình dựng ngược. Thái độ ấy là sao? Không lẽ nào chỉ vì sự xuất hiện của một con gấu bông cũng khiến Giang Thanh phát khùng như vậy? Anh không hiểu...