Snack's 1967

Bí Mật Người Yêu Cũ

Posted at 27/09/2015

1269 Views



Đến lúc này thì Hoàng Phong mới chịu mở miệng. Và câu đầu tiên anh chàng cất lên khiến cả hai người còn lại phải thực sự thấy sợ. Giang Thanh cuống cuồng rút mạnh tay mình ra khỏi tay Quang Nhật, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe.

- Tôi không quan tâm việc hai người tìm lại nhau hay để lạc mất nhau vì dù sao đó cũng là quá khứ rồi. Bây giờ tôi không bình luận gì về cái mà tôi thấy hồi nãy nữa, tôi cần nói một điều khác quan trọng hơn.

Thái độ bình tĩnh và lạnh lùng của Hoàng Phong như nhát dao đâm thẳng vào tim Giang Thanh. Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình tồi tệ và đáng khinh như thế. Tại sao cô lại không làm chủ được cảm xúc của mình cơ chứ? Tại sao lại dễ dàng tha thứ cho kẻ đã cướp đi tất cả tuổi trẻ của cô chứ? Tại sao cô lại làm đau người đàn ông đã luôn bên cạnh cô trong suốt bảy năm qua chứ?

- Tôi và Giang Thanh sẽ kết hôn. Vào tuần tới.

Câu nói mang đậm tính chất tuyên bố của người đàn ông vốn dĩ vô cùng nhẹ nhàng và chu đáo như tiếng sấm ngang tai. Giang Thanh hốt hoảng nhìn về phía Hoàng Phong, đôi mắt như chất chứa trăm ngàn câu hỏi. Quang Nhật cũng lặng người đi, đôi chân đã bắt đầu run rẩy trước sự bình thản đến điên cuồng của kẻ ngồi trước mặt mình.

- Đến nước này, để cứu vãn mỗi quan hệ của hai chúng ta. Anh không còn cách nào khác là phải buộc em trở thành một cô dâu sớm. Nhưng. Anh tin em sẽ không từ chối đám cưới này. Vì anh biết em đủ chín chắn để hiểu chuyện. Anh về đây. Đừng gọi cho anh khi em chưa có được quyết định dứt khoát.

Nói đoạn Hoàng Phong đứng dậy, bước từ tốn ra ngoài. Chiếc bàn ăn trở nên vắng vẻ khi hai trong bốn người đã lần lượt rời đi.

- Anh cũng về đi. Mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi.

Giang Thanh thốt một câu nói đầy mệt mỏi rồi gục đầu xuống bàn. Một buổi sáng của địa ngục. Quang Nhật dù rất muốn ở bên cạnh cô lúc này nhưng có lẽ sẽ không ổn nếu làm như thế.

Nằm trằn trọc trên chiếc giường rộng thênh thang, Giang Thanh cứ thở dài thườn thượt. Những lời nói của Hoàng Phong hồi chiều khiến cô cứ bị ám ảnh. Mọi chuyện trở nên bế tắc như chưa bao giờ bị bế tắc.

Sáng.

Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, Giang Thanh không về chung cư mà chạy thẳng về nhà mẹ. Cô nhớ mẹ và muốn được tâm sự sẻ chia.

Căn nhà nhỏ chào đón Giang Thanh với những chùm hoa mọc li ti đầy quyến rũ, cô mở cổng rồi dắt xe vào sân. Sisi nghe tiếng ga xe máy thì chạy ùa ra. Trên tay vẫn cầm lọ màu nước quen thuộc.

- A! Chị Thanh về! Mẹ ơi chị Thanh về!

Nở một nụ cười đầy hiền từ, Giang Thanh ôm chầm lấy đứa trẻ bé bỏng mà từ lâu đã quan trọng hơn cả sinh mạng của cô.

- Sao tự nhiên lại về thế?

Trong chiếc tạp dề rộng lùng thùng, mẹ Giang Thanh bước ra với nét mặt vui tươi. Hơn ai hết bà rất thương cô con gái nhỏ bé của mình, thương cho cả những đau khổ mà nó đã phải trả qua khi còn quá nhỏ.

- Mẹ không muốn con gái về nhà chơi à? Sao lại hỏi kỳ cục thế?

Chạy lại ôm chầm mẹ một cái thật chặt, Giang Thanh thấy ấm lòng hơn hẳn. Mùi thơm của những món ăn vừa chín tới khiến mũi cô như được nở rộ lên.

Bữa cơm trưa diễn ra rất vui vẻ, đa phần đều vì tiếng nói cười nhí nhảnh của Sisi. Cô nhóc dạo này có rất nhiều chuyện để kể cho mọi người nghe. Giang Thanh ngồi nhìn con bé mà lòng bỗng nghẹn đắng.

- Con không ăn sao mà cứ nhìn nhỏ Si hoài thế?

Bà Thư ngạc nhiên khi thấy thái độ không bình thường của Thanh, linh tính một người mẹ mách bảo bà rằng có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra.

Khi Sisi đã ngủ khì trên giường sau cả một buổi sáng nhảy nhót tung tăng thì Giang Thanh mới kéo mẹ vào phòng, ngồi thụp xuống với đôi mắt sầu buồn. Tâm trí cô đang quá rồi bời để có thể một mình giải quyết tất cả.

- Sao? Con nói gì? Thằng Nhật trở về Việt Nam và ở chung một nơi với con sao?

Giang Thanh gật đầu đầy trầm tư. Chính cô cũng không biết mình nên làm gì trong lúc này nữa. Tình cảm với Quang Nhật thì vẫn còn, nhưng cô không hề muốn phản bội Hoàng Phong.

- Mẹ biết trước cũng sẽ có ngày này mà… Nhưng… có đúng là thằng Phong đòi cưới con không?

- Vâng ạ. Anh ấy có vẻ rất dứt khoát.

Cho tới thời điểm này cũng phải hơn một tuần Thanh không gặp Quang Nhật lẫn Hoàng Phong. Nếu không đi thi thì cô sẽ ở nhà và khóa chặt cửa lại. Cứ hễ gặp Quang Nhật là đầu óc cô lại rối bời. Những hình ảnh về đôi mắt đầy lửa hận của Minh Nhi sẽ ám ảnh cô. Còn Hoàng Phong, cô không có chút can đảm nào để đối diện với anh, cũng không đủ tự tin để đưa ra một sự lựa chọn cuối cùng nào nên cũng đành cắt liên lạc.

- Con tính sao? Mẹ thấy Hoàng Phong rất tốt. Con cũng 22 rồi. Lấy chồng tuy có hơi sớm nhưng cũng không đến mức là không thể.

Mẹ Giang Thanh vuốt tóc con gái và nói lên những suy nghĩ của bản thân. Những ký ức quá tồi tệ về Quang Nhật cũng như bà Kim – mẹ của anh chàng đã khiến bà Thư không thể có ấn tượng tốt về con người đó.

- Nhưng anh ấy đã nhìn thấy con và Quang Nhật hôn nhau. Anh ấy cũng biết hai chúng con từng là người yêu cũ của nhau. Con sợ Hoàng Phong sẽ không tha thứ mẹ à…

Những lời nói đầu nghẹn ngào của Giang Thanh làm bầu không khí trở nên trầm buồn. Cả hai cứ ngồi yên và trôi theo những cảm xúc lẫn lộn của quá khứ…

Những tháng ngày đen tối của năm 2007…

- Sao? Em mới nói… nói cái gì?

Đáp lại câu hỏi đầy hoảng loạn của Quang Nhật chỉ là những tiếng khóc thút thít của Giang Thanh. Bản thân cô bé cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

- Mình phải làm sao đây anh? Mẹ sẽ giết em chết mất!

Giang Thanh níu lấy vạt áo sơ mi trắng của Quang Nhật với thái độ sợ hãi vô cùng. Cô quá nhỏ để lường trước được hậu quả xảy ra ngày hôm nay.

- Anh không biết… Anh… không biết…

Không còn chút bình tĩnh nào trong người, Quang Nhật hét toáng lên rồi chạy vụt đi, bỏ lại Giang Thanh với khuôn mặt ướt nhẹp vì nước mắt. Cô bé chới với nhìn theo bóng của người bạn trai đã khuất dần trên con đường mờ sương. Cảm giác vô vọng tuyệt đối. Có nằm mơ Giang Thanh cũng không nghĩ rằng mình đã mang thai khi chỉ mười sáu tuổi.

Phải mất hai ngày mẹ của Giang Thanh mới có thể lấy lại chút tỉnh táo để giải quyết sự vụng dại của con gái mình. Là một người phụ nữ nuôi con một mình, hơn ai hết, bà Thư hiểu rõ việc không có chồng mà có con thì sẽ như thế nào. Bà không thể để con gái bà phải sống những tháng ngày bị người đời dèm pha chửi bới. Đang giữa lúc nước sôi lửa bỏng, chưa tìm ra được phương cách gì thì mẹ của Quang Nhật đã lù lù xuất hiện trước cổng, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười mỉm quen thuộc.

- Bà tới đây làm gì?

- Sao bà lại nóng giận thế? Chuyện đâu còn có đó! Tôi vào nhà được chứ?

Không cần đến lời mời, bà Kim tự động bước vào và ngồi chễm chệ trên ghế. Dù đang cực kỳ tức giận nhưng mẹ Giang Thanh vẫn cố gắng nuốt cảm xúc vào trong.

- Có chuyện gì thì bà nói nhanh đi. Tôi không muốn nhìn thấy bà trong ngôi nhà của tôi!

- Yên tâm. Tôi cũng chỉ ngắn gọn thôi. À! Thanh! Tới đây ngồi luôn đi!

Vì quá tò mò nên Giang Thanh mở hé cửa phòng nhìn, không ngờ bị bà Kim bắt gặp. Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nhìn vào ánh mắt người phụ nữ ấy là tim Thanh thắt lại vì sợ.

Sau khi Thanh rụt rè chạy tới ngồi bên cạnh mẹ, bà Kim mới bắt đầu nội dung mà mình muốn nói. Không khí ngôi nhà trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

- Thế này nhé. Việc bọn trẻ làm ra chuyện tày đình này một phần cũng là lỗi của bậc làm cha làm mẹ như chúng ta. Để tròn trách nhiệm, tôi sẽ dẫn cháu Thanh tới bệnh viện và giải quyết cái thai, bên cạnh đó sẽ đưa cho chị và cháu một khoảng tiền coi là tiền bù đắp.

- Gì cơ? Phá… phá… thai à?

Giang Thanh thốt lên, đôi môi nứt nẻ há hốc như không tin vào những gì vừa được nghe. Một sinh linh vô tội sẽ bị giết sao?Không thể! Không thể nào!

- Bà nói cái gì thế hả? Bà nghĩ bà là ai mà có tư cách nói với chúng tôi như thế? Là con trai bà gây ra chuyện này chứ có phải lỗi của cái Thanh nhà tôi đâu. Đáng lẽ bà phải nói tới chuyện tổ chức đám cưới cho tụi nó chứ!

Bà Thư giận dữ, gương mặt hoàn toàn biến sắc. Đứa con gái vàng ngọc của bà đang bị một người phụ nữ xấu xa chà đạp. Bà không thể để chuyến đó xảy ra.

- Đám cưới ư? Chị nghĩ có thể sao? Làm ơn tỉnh táo dùm đi. Bọn trẻ chỉ mới là học sinh cấp 3, đủ điều kiện đâu mà làm hôn thú? Chắc chị giận quá mất khôn rồi.

Mặc kệ thái độ vừa sợ hãi vừa giận dữ của mẹ con Giang Thanh, bà Kim cất giọng cười khanh khách kèm một chút gì đó như dè bỉu. Chưa khi nào Thanh thấy ghét người phụ nữ này đến thế.

- Thôi nào! Cả hai bình tĩnh đi. Thanh vào thay áo quần đi cháu! Cô sẽ chở cháu tới bệnh viện tốt nhất để làm. Nào...