Disneyland 1972 Love the old s

Bắt được rồi, Vợ ngốc

Posted at 25/09/2015

595 Views

.

Cô ta đờ người nhìn Minh Vỹ một lúc, sau đó lấy lại tinh thần, cố gắng giữ bình tĩnh tiêm thuốc cho Ái Hy... mặc kệ vậy, chỉ cần ngắm nhìn Minh Vỹ thôi là cũng quá đủ rồi...

-“Ưhm...”-Ái Hy nhíu mày, cảm giác nhức nhói quen thuộc này không biết đã phải trải qua bao nhiêu lần, nhưng Ái Hy vẫn chưa thể làm quen được với nó.

Cô y tá kia chậm rãi rút kim tiêm ra, nhanh tay đặt một miếng băng cá nhân vào tay Ái Hy, sau đó nhìn cả hai người cười gượng.

-“À, xong rồi.”

Không hiểu sao mỗi lần các cô y tá lạ mặt đến tiêm, cảm giác mệt mỏi lại nhân đôi khiến tầm nhìn của Ái Hy dần mờ đi...

Đôi mắt của Ái Hy dần khép lại, cả người không còn chút sức lực nào, dần chìm vào giấc ngủ một cách thoải mái...

-“Ái Hy.”-Không hề có bất kỳ động tĩnh của người kế bên, mọi khi mỗi lần tiêm xong, Ái Hy luôn lập tức đẩy mạnh Minh Vỹ ra, nhưng sao lần này lại không hề có chút phản ứng nào cả.

Minh Vỹ lay nhẹ người Ái Hy, nhưng gương mặt nhỏ bé đó đang gục lên vai Minh Vỹ, đôi mắt nhắm nghiền lại...

-“Ái Hy, em sao vậy?”-Minh Vỹ nâng mặt Ái Hy lên, vỗ nhẹ vài cái vào gương mặt đó, nhưng vẫn không hề có bất cứ dấu hiệu nào khác ngoài tiếng thở đều của Ái Hy. Bắt đầu mất bình tĩnh, Minh Vỹ quay sang nhìn cô y tá đang sững người trước mặt quát lớn.-“Chết tiệt! Cô nhìn cái gì, mau gọi bác sĩ!”

Cô y tá đó gật gật đầu, sau đó hốt hoảng chạy ra khỏi phòng...

Trên bàn, chiếc hộp dụng cụ vẫn để nguyên ở chỗ cũ, nhưng không một ai chú ý đến sự có mặt của nó...

...

-“Các người chữa trị như thế này đây hả?”-Minh Vỹ tức giận quát vào mặt ông bác sĩ, thật sự cách cư xử của bệnh viện này khiến Minh Vỹ không mấy hài lòng.

-“Cậu bình tĩnh, có gì từ từ giải quyết.”-Ông bác sĩ điềm tĩnh nhìn Minh Vỹ, nhưng trong lòng đang vô cùng sợ hãi.

-“Chỉ trong một buổi sáng mà tiêm thuốc giảm đau đến tận năm lần? Ban đầu tôi tin tưởng để mặc các người muốn làm gì thì làm, cuối cùng lại khiến cô ấy thành ra thế này?”-Minh Vỹ vẫn giữ nguyên nét mặt đó, nhưng sự vô cảm trên gương mặt đang dần trở về với dáng vẻ thực sự của ác quỷ.

-“Năm lần trong một buổi sáng?”-Nét mặt ông bác sĩ lộ rõ vẻ ngạc nhiên, giọng nói run rẩy lặp lại một lần nữa với một dấu chấm hỏi đang dần lớn hơn, sau đó ông ta từ tốn giải thích.-“Hẳn có gì nhầm lẫn ở đây, liều lượng thuốc giảm đau là ba lần một ngày. Tôi sẽ kiểm tra lại.”

Nói rồi, ông bác sĩ gọi một cô y tá lại gần, bắt đầu ra lệnh.

-“Cô đến gọi Hoàng Vân đem sổ ghi chép đến đây.”

Cô y tá kia gật nhẹ đầu, sau đó quay gót bước đi, dần khuất sau cánh cửa phòng bệnh...

...

-“Tại sao trong một buổi sáng bệnh nhân Ái Hy lại phải tiêm đến tận năm lần?”-Ông bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, nhìn cô y tá Hoàng Vân tra hỏi.

-“Sáng nay cháu chỉ đến tiêm cho cô Vương một lần khi cô ấy vừa tỉnh dậy, đến giờ vẫn chưa tiêm lần thứ hai mà.”-Cô y tá hết sức ngạc nhiên sau câu hỏi của ông bác sĩ, lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ.

-“Ngoài cô gái này, vẫn còn bốn cô gái khác.”-Minh Vỹ lạnh lùng nhìn ông bác sĩ trước mặt, tiếp theo lại nhìn sang cô y tá tên Hoàng Vân.

Lại một câu nói khiến ông bác sĩ trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhưng người như Minh Vỹ không thể nào nói sai được. Ông ta nhìn y tá Hoàng Vân, khẽ đằng hắng rồi lại bắt đầu lên tiếng.

-“Gọi tất cả những cô y tá trực sáng nay đến đây.”

-“Không cần.”-Minh Vỹ lên tiếng cắt ngang lời nói của ông ta, hất mặt về tên cận vệ đang đứng kế bên hạ lệnh.-“Đưa các cô y tá từ sáng đến giờ từng vào phòng đến đây.”

-“Vâng, thiếu gia.”-Tên cận vệ cung kính cúi đầu, lùi về phía sau rồi khuất sau cánh cửa.

Cả ông bác sĩ lớn tuổi và các cô y tá đang đứng trong phòng đều cảm thấy bất an trước Minh Vỹ...

Nhưng ánh mắt Minh Vỹ chỉ có một điểm dừng... nơi Ái Hy đang nhắm nghiền đôi mắt, trên cổ tay đang ghim một sợi dây truyền nước biển...

...

Bốn cô y tá nhanh chóng được tên cận vệ lôi đến phòng bệnh của Ái Hy, gương mặt cô nào cũng căng thẳng và lộ rõ vẻ sợ hãi...

-“Các cô lấy quyền gì mà vào tiêm cho bệnh nhân Vương Ái Hy?”-Lại một câu hỏi nghi vấn được ông bác sĩ lớn tuổi đưa ra, đôi mắt ông ta có pha lẫn chút tức giận.

Không một tiếng trả lời...

-“Tôi trực theo phân công!”-Một trong số bốn cô y tá đó lên tiếng phản bác, giọng nói quả quyết của cô gái đó như đang lên án kết tội người khác vu oan cho mình. Đó là cô y tá tiêm cho Ái Hy cuối cùng...

Minh Vỹ ngồi bên cạnh giường của Ái Hy, chỉ chú tâm quan sát gương mặt của cô vợ đáng yêu, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé kia như đang cố gắng xoa dịu những nỗi đau mà chủ nhân nó đã phải gánh chịu...

Cuộc đối thoại trong phòng vẫn được tiếp tục...

-“Ai phân công cho cô?”-Vẻ mặt ông bác sĩ đang hết sức khó coi, cố gắng kìm chế không nổi giận trước mặt bệnh nhân.

-“Tôi không biết, nhưng có người bảo tôi vào tiêm.”-Không thể tin được cô ta lại có thể lấy được một cái cớ khó tin như vậy, nhưng cô ta vẫn cố gắng cứu vãn cho nhân phẩm của mình...

Ba cô y tá còn lại thì lại đưa ánh mắt “yêu thương” chiếu thẳng vào Minh Vỹ phía sau lưng ông bác sĩ, thỉng thoảng gương mặt còn đỏ ửng lên.....