Disneyland 1972 Love the old s

Bắt được rồi, Vợ ngốc

Posted at 25/09/2015

592 Views

..

Bàn tay Minh Vỹ khẽ run lên, sau đó Minh Vỹ đứng dậy, rời khỏi phòng...

Bước chân Minh Vỹ khựng lại ở trước cửa, vọng nói lạnh lùng mang tính chất ra lệnh vang lên, đôi mắt lạnh lùng của Minh Vỹ nhìn tên cận vệ đang đứng trước cửa.

-“Không để bất cứ ai vào phòng.”

Buông câu nói mệnh lệnh ấy, Minh Vỹ bước nhanh ra khỏi phòng... thật sự Minh Vỹ vẫn chưa thể quen được cái cảm giác đau lòng vì một ai đó rất quan trọng, ngay cả Thy Thy vẫn chưa từng mang đến cho Minh Vỹ cảm giác này...

...

Vẫn không thể yên tâm về vết thương mình gây ra cho Ái Hy, Vĩnh Kỳ đã bao lần đến bệnh viện thăm Ái Hy, nhưng lần nào cũng chỉ có thể ngắm nhìn Ái Hy từ xa...

Gương mặt đáng yêu ấy vẫn không hề thay đổi chút nào, sắc mặt tái nhợt không chút sức sống, khác hẳn dáng vẻ nghịch ngợm hằng ngày, đôi mắt vẫn nhắm nghiền đưa Ái Hy chìm sâu vào giấc ngủ dài vô tận...

Vĩnh Kỳ lấy hết can đảm bước đến trước phòng bệnh của Ái Hy...

... Không phải do sợ hãi Minh Vỹ, mà do không thể nào có đủ dũng khí đối diện với Ái Hy sau khi đã gây ra vết thương trên bờ vai nhỏ nhắn đó...

Đưa tay nắm lấy tay cầm của cánh cửa gỗ, Vĩnh Kỳ từ từ xoay nhẹ tay cầm, cánh cửa đang dần được mở ra...

Một bàn tay khác chặn ngang trước mặt Vĩnh Kỳ, tên cận vệ đang nhìn sang hướng khác, nhưng theo phản xạ vẫn cản Vĩnh Kỳ lại, không để Vĩnh Kỳ tiếp tục hành động đó.

-“Không được phép tự ý vào phòng.”-Giọng nói đúng chất mafia vang lên, thực hiện đúng mệnh lệnh của cậu chủ là trách nhiệm của những tên như hắn.

Gương mặt của Vĩnh Kỳ từ từ lọt vào tầm mắt của tên cận vệ đó, gương mặt mà tên cận vệ này đã vô cùng kính nể sau sự kiện đình đám mấy ngày trước...

-“Tôi chỉ muốn vào xem cô ấy thế nào.”-Vĩnh Kỳ cúi gầm mặt đáp, giọng nói pha chút thất vọng.

Lại một lần nữa vô thức, tên cận vệ ấy lập tức thu tay về, hất mặt vào phòng bệnh ra hiệu cho Vĩnh Kỳ... Đây là lần đầu hắn dám làm trái ý cậu chủ, nhưng chàng trai trước mặt lại mang đến cho hắn cảm giác tin tưởng và toàn tâm toàn ý làm theo lời Vĩnh Kỳ.

...

Cánh cửa phòng mở ra, sau đó lại từ từ khép lại...

Vĩnh Kỳ chậm rãi bước đến phía giường bệnh của Ái Hy, mỗi lúc một gần do khoảng cách đang được Vĩnh Kỳ từ từ rút ngắn...

Từng đường nét trên gương mặt Ái Hy dần trở nên rõ rệt hơn, sắc nét hơn mỗi khi Vĩnh Kỳ bước thêm một bước chân...

Khuôn mặt xinh xắn luôn toả sáng trước ánh nắng buổi sớm, nhưng tại sao hôm nay lại trông thiếu sức sống đến thế? Ngay cả ánh sáng ban mai cũng không thể đem về vẻ đẹp đáng yêu mọi ngày, thay vào đó gương mặt Ái Hy lại càng trở nên ảm đạm, nhợt nhạt hơn...

Chiếc cổ nhỏ nhắn của Ái Hy hiện đang được băng bó bởi một lớp băng trắng, nhưng đây không phải là thứ khiến Vĩnh Kỳ ân hận... những mặc cảm tội lỗi đều do vết thương ẩn sau lớp áo bệnh nhân kia... một phát súng ghim thẳng vào bờ vai nhỏ nhắn...

Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn Ái Hy, bàn tay vô thức vuốt nhẹ gương mặt ấy...

Khi bàn tay vừa chạm nhẹ vào khuôn mặt của Ái Hy, Vĩnh Kỳ chợt cảm thấy khó thở, trái tim một lần nữa đập loạn cả lên...

Mặc dù Vĩnh Kỳ đã bao lần tự nhủ với bản thân phải cố gắng quên Ái Hy, xem Ái Hy như một người bạn hay một cô em gái nhỏ nhưng lần này thứ tình cảm không đáng có lại một lần nữa lấn áp lí trí khiến Vĩnh Kỳ càng chạm vào Ái Hy thì lại càng muốn tiến xa hơn so với việc thoả mãn khi ngắm nhìn Ái Hy từ xa...

Vĩnh Kỳ nhìn Ái Hy vẫn không hề có bất kì dấu hiệu tỉnh lại trên giường, sau đó từ từ gập người xuống...

-“Làm gì vậy?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi hành động hay bất kì cử chỉ nào khác trong phòng chợt dừng lại...

Dĩ nhiên Vĩnh Kỳ cũng giật mình sau khi nghe thấy giọng nói đầy sát khí đó, từ từ quay mặt lại...

Minh Vỹ đứng sau lưng Vĩnh Kỳ, khẽ nhíu mày tỏ thái độ không mấy hài lòng về hành động đang dang dở của Minh Vỹ, đôi mắt màu hổ phách đang dần tối sầm lại...

-“Đừng dùng bàn tay đó chạm vào cô ấy.”-Minh Vỹ giữ nguyên nét mặt, nhưng trong chất giọng xen lẫn chút khinh thường.

Không một tiếng đáp lại...

Vĩnh Kỳ đứng dậy, đối diện với Minh Vỹ, đôi mắt khiêu khích chiếu thẳng vào người đối diện, cố ý gằn giọng.

-“Nên nhớ, tôi vẫn chưa từ bỏ Ái Hy.”-Theo sau lời tuyên bố ấy, Vĩnh Kỳ vỗ nhẹ vai của Minh Vỹ, tiến thêm một bước chân.-“Chăm sóc cô ấy cho tốt vào...