Ánh trăng nói đã lãng quên

Posted at 27/09/2015

469 Views

.. Những điều này anh đều biết.

Vốn tưởng rằng tất cả lượng nước trong người đã cạn hết cùng với nước mắt trước đó, không ngờ sau khi nghe những lời anh nói, tôi vẫn khóc.

Tôi từ từ gục đầu xuống, gục vào vai anh. Tôi biết mình không thể lừa được bản thân.

Càng hận đến nghiến răng nghiến lợi thì càng chứng tỏ tôi yêu người đó, yêu đến khắc cốt ghi tâm.

Thứ mà tôi nghiến răng đối kháng không chỉ là thế giới này mà còn có anh. Thứ mà tôi muốn chung sống hoà bình ngoài thế giới này còn có bản thân mình.

Không ngờ người mà tôi tưởng rằng không hiểu tôi, thì ra lại hiểu tôi thấu đáo như thế. Nếu đã như vậy, vì sao còn khiến tôi bị tổn thương?

Đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt tôi kể từ khi chúng tôi quen nhau:

- Sơ Vi, sẽ không có lần thứ hai nữa. không ai có thể chắc chắn chuyện sau này, anh chỉ biết bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh em. Đợi đến khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn. Em không muốn đi làm cũng không sao. Anh nuôi em.

Đến lúc này, hai chúng tôi đều đã nói năng lộn xộn. Nhưng trong lòng chúng tôi đều hiểu khoảng cách bị người ta cố tình chia cắt đang dần dần mất đi...

Chúng tôi ở trong ngôi trường quen thuộc trước đây, ôm nhau thật chặt. Khoảnh khắc ấy, tất cả những oán hận đều được tha thứ. Những thứ đã khiến tôi đau khổ cuối cùng giống như nước thuỷ triều rút xuống, trả lại sự bình yên...

Lễ tang của bà nội không quá khoa trương, theo lời trăng trối của bà, tất cả đều được tiến hành đơn giản.

Suốt thời gian này, Cố Từ Viễn luôn ở bên cạnh tôi. Mẹ tôi chỉ tỏ chút ngạc nhiên lúc mới nhìn thấy anh, sau đó cũng không có bất kỳ phản ứng khác thường nào.

Tôi quỳ trước mộ bà, giập đầu ba cái. Tôi nói với tấm bia mộ:

- Bà ơi, bà yên tâm, sau này cháu sẽ không bướng bỉnh như thế nữa, cháu sẽ học hành chăm chỉ, sau này chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều tiền, hiếu kính với mẹ cháu.

Lúc tôi nói những lời ấy, mẹ lặng lẽ quay người đi lau nước mắt. Không phải tôi không biết, nhưng tôi không muốn nói.

Trước đây cứ tưởng rằng trưởng thành là một quá trình. Nhưng thực ra ở một thời điểm nào đó, vận mệnh khiến chúng ta chín chắn trong nháy mắt.

Sự thay đổi của tôi gần như hoàn thành trong một đêm.

Dường như chỉ trong một đêm, tôi tha thứ cho sự giấu giếm của những người thân suốt bao năm nay. Họ cố nén nỗi đau của mình, cố gắng hết sức tạo ra môi trường sống tốt nhất mà họ có thể mang lại cho tôi. Nhưng tôi chỉ biết soi mói, bới móc.

Quân Lương đã từng nói tôi giống Na Tra phiên bản nữ.

Cô ấy nói rất đúng, Tống Sơ Vi trước đây thích nhất chính là cậu bé tên là Na Tra. Cậu đã lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ, ngang nhiên giơ cao ngọn cờ phản nghịch thách thức tam cương ngũ thường.

Cậu chính là linh hồn tự do duy nhất giữa trời đất.

Nhưng chỉ trong một đêm, bỗng nhiên tôi cảm thấy thực ra tôi, không giống Na Tra... Tôi giống con khỉ tên là Tôn Ngộ Không, đã từng không biết trời cao đất dày, đại náo thiên đình, cuối cùng bị đè dưới núi năm trăm năm mới nghĩ rõ ràng rốt cục mình nên làm như thế nào.

Không phải quá trình phá kén đau đớn thì không thể hồi sinh.

Qua bao nhiêu năm, cuối cùng tôi đã nhận ra nhiều điều, đã không còn bướng bỉnh và thích phản kháng nữa. Cuối cùng, tôi đã đứng trước mặt mẹ, nói với mẹ:

- Mẹ ơi, con xin lỗi.

Còn về chuyện tôi đã biết bố tôi không còn trên cõi đời này, tôi không để mẹ tôi biết.

Sau khi trải qua nhiều trở ngại như vậy, tôi đã hiểu tấm lòng của mẹ. Thế nên tôi quyết định âm thầm hoàn thành tâm nguyện của mẹ.

Thẩm Ngôn nói đúng, đôi khi im lặng cũng là một cách biểu đạt. Có lẽ nó là cách biểu đạt có sức mạnh nhất trong cuộc đời.

Sau khi ngồi xuống ghế, câu đầu tiên mà Thẩm Ngôn nói với Lê Lãng là: "Em biết anh muốn nói gì."

Lê Lãng có chút ngạc nhiên. Thẩm Ngôn có vẻ rất tự tin, nở nụ cười như đã biết rõ tất cả mọi chuyện. Dáng vẻ này khiến cô trở nên bí ẩn, rất khó đoán biết.

Anh luôn biết Thẩm Ngôn là một phụ nữ thông minh. Nhưng anh không ngờ, thì ra phụ nữ thông minh lại khiến đàn ông cảm thấy áp lực như vậy.

- Mặc dù em biết anh muốn nói gì nhưng anh cứ nói đi. - Thẩm Ngôn không nhìn anh mà chuyên tâm đổ sữa vào cốc cà phê.

Ở bên nhau lâu như vậy, đến tối ngày hôm nay Lê Lãng mới nhận ra, thực ra anh chưa bao giờ hiểu cô gái trước mặt mình. Mặc dù họ đã tiếp xúc về da thịt, anh hiểu rất rõ khẩu vị của cô, sở thích của cô, thói xấu của cô... nhưng bỗng nhiên anh cảm thấy thực ra Thẩm Ngôn giấu rất kỹ một số chuyện nào đó còn anh thì chưa bao giờ biết rốt cuộc trong bọc ấy là gì...

Nghĩ đến đây, trong đầu anh lại hiện lên hình bóng của Quân Lương.

Có lẽ mình thích hợp với những người đơn giản hơn một chút. Sau khi nghĩ như vậy, cuối cùng Lê Lãng nói:

- Chuyện kết hôn mà em nói lần trước, anh đã suy nghiêm túc suy nghĩ rất lâu. Anh nghĩ có lẽ chúng ta có thể tạm xa nhau một thời gian, để cả hai có một chút không gian suy nghĩ thật nghiêm túc. Dù sao thì chuyện hôn nhân đại sự không phải là trò trẻ con, thận trọng một chút thì tốt hơn.

Những lời nói này anh đã suy nghĩ trong đầu vô số lần, lúc nói ra cũng lưu loát hơn.

Chẳng có chút sáng tạo nào, Thẩm Ngôn cười khẩy một tiếng nhưng ngoài mặt thì vẫn thản nhiên.

- Đúng rồi, chẳng phải em cũng có chuyện muốn nói với anh sao? - Lê Lãng sợ Thẩm Ngôn không chấp nhận được, vội vàng chuyển chủ đề để xoa dịu không khí.

Cuối cùng Thẩm Ngôn không nhìn vào cốc cà phê nữa, cô mỉm cười bình thản:

- Chuyện em muốn nói với anh cũng là chuyện ấy. Lê Lãng, về chuyện kết hôn, em nghĩ tốt nhất là đừng trì hoãn nữa.

- Thời gian gần đây đầu óc em không minh mẫn, nhầm lẫn giữa thuốc tránh thai và Vitamin C... Anh biết đấy, tủ thuốc của em rất bừa bộn. Lê Lãng, em có thai rồi.

Tất cả đều ở trong dự tính của cô. Lúc lái xe về căn hộ của mình, bản thân Thẩm Ngôn cũng không nhận ra nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt mình.

Chia tay, không dễ như thế đâu.

Cô sẽ không để nhà họ Tô kia khống chế mình cả đời. Hồi cô còn trẻ, vì học phí và sinh hoạt phí bốn năm, cô phải cúi mình trước người đàn ông kia. Đó chỉ là vì cô không có gì cả, không có cách lựa chọn nào khác.

Người đàn ông kia đối xử với cô không tệ. Khi cô chưa hạ quyết tâm đi theo ông ta, ông ta đã giảng giải cho cô rất nhiều đạo lý, trong đó có một câu khiến cô ấn tượng sâu sắc nhất là: dù sao cũng là giao dịch, giao dịch với một người tốt hơn giao dịch với vô số người, em thấy thế nào?

Cô là người thông minh. Sau khi tính toán thiệt hơn, cuối cùng người trưởng thành như cô đã đưa ra lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời.

Trong khoảng thời gian ngắn, bạn không thể nhận ra rốt cuộc sự sắp đặt của vận mệnh có ý nghĩa như thế nào.

Người đàn ông này chỉ thỉnh thoảng gặp Thẩm Ngôn lúc ông ta đi công tác.

Thẩm Ngôn biết ông ta có nhà ở thành phố Z, có vợ có con gái, chẳng qua mình chỉ là con chim hoàng yến được nuôi ở thành phố khác.

Vì sự lựa chọn này, bốn năm đại học của cô qua đi rất nhẹ nhàng, hơn nữa lợi dụng người đàn ông này tích lũy những mối quan hệ nhất định, chuẩn bị cho việc thoát khỏi ông ta.

Ngày chia tay, hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau, dù sao thì cũng sống với nhau mấy năm, dù nhiều hay ít, dù thật hay giả cũng có chút tình cảm.

Đêm hôm ấy, ông ta đi từ thành phố Z đến đây để gặp cô, dường như nhất định phải nói rõ ràng rất nhiều chuyện.

Người đàn ông kia nói:

- Anh có một linh cảm, e rằng một số chuyện sắp xảy ra.

Mặc dù ông ta không nói rõ ràng nhưng Thẩm Ngôn biết rất rõ ông ta đang ám chỉ chuyện gì...

XtGem Forum catalog