Anh có thích nước Mỹ không
Posted at 27/09/2015
634 Views
Lúc cô về Thiếu Nghi phá lệ tiễn cô ra cổng, vẫn không có gì để nói, chỉ thở dài, "Nửa tháng trước đây mọi người đến thăm còn phải xếp hàng hẹn trước, lẵng hoa bày gần kín hành lang, sau khi mọi chuyện xảy ra, không ngờ cậu là người duy nhất của Công ty đến thăm anh ấy. Mọi chuyện trên thế gian này hấp dẫn hơn bất cứ một vở kịch nào."
Hà Dịch xuất viện chưa được bao lâu thì kết hôn với Thiếu Nghi, Trịnh Vi trở thành vị khách mời duy nhất trong bữa tiệc cưới của họ.
Nguyên bí thư đảng ủy của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc họ Âu Dương tạm thời kiêm chức tổng giám đốc, quản cả công tác Đảng và công việc hành chính. Sau khi nắm quyền, ông đã tiến hành một cuộc cải cách lớn trong nội bộ Tổng Công ty và các Công ty con, không ít vị lãnh đạo của các Công ty con bị thay, một điều khiến Trịnh Vi cảm thấy may mắn là, Công ty 2 ngoài phó giám đốc Tiền gần 50 tuổi bị yêu cầu lùi về tuyến hai trước thời hạn, vị trí của Chu Cù vẫn vững như núi thái sơn; không những thế, dường như tổng Công ty càng tỏ ra ưu ái với Công ty 2 hơn, không những phê chuẩn cho mua một cần cẩu hạng lớn, mà còn tuyển cho Công ty 2 một nhóm kỹ sư kỹ thuật mới, trong đó cũng bao gồm nhân viên phụ trách kỹ thuật trực tiếp đảm nhận nhiệm vụ thao tác trên không kiên trợ lý giám đốc.
Trợ lý giám đốc của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc là một vị trí đặc biệt, đãi ngộ chỉ kém phó giám đốc một chút, và thông thường chức vụ này có nghĩa rằng, đây là vị trí quá độ trước khi thăng tiến. Trợ lý giám đốc của Công ty 2 mới nhận chức lần này mặc dù tuổi không cao, thâm niên công tác không nhiều, chỉ ở công trường 7 tháng, nhưng mọi người đều biết, rất có khả năng vị trợ lý này sẽ trở thành người thay thế phó giám đốc Tiền phụ trách công tác phát triển thị trường và nghiên cứu, phát triểu kỹ thuật của Công ty 2.
Hôm vị trợ lý giám đốc đến, Chu Cù đích thân lái xe đến tổng Công ty đón anh ta về, phòng làm việc của anh nằm cạnh phòng làm việc của giám đốc, mọi thiết bị và điều kiện làm việc trong đó Trịnh Vi đều phải làm theo hướng dẫn của Chu Cù, tất cả đều được bố trí cẩn thận theo đãi ngộ dành cho phó giám đốc.
Sau khi về đến Công ty, Chu Cù đã giới thiệu các cán bộ quản lý trong Công ty đang tập trung ở phòng họp với trợ lý mới của mình. Vị trợ lý trẻ không hề tỏ ra ngạo mạn, đắc ý như những thanh niên thành đạt sớm khác, trông có vẻ là người nói ít làm nhiều, mặc dù ánh mắt có phần khó gần, nhưng cử chỉ đàng hoàng, nụ cười dễ chịu, thỉnh thoảng nói vài câu nhưng cũng đúng mực.
Lúc giới thiệu đến Trịnh Vi, anh cũng cười và bắt tay cô, "Thời gian làm việc trên kia tôi đã nghe nói thư ký của Công ty 2 rất trẻ và giỏi giang, là trợ thủ đắc lực của giám đốc Chu, sau này rất mong có được sự giúp đỡ của em."
Trịnh Vi khiêm tốn nói, "Trợ lý quá khen rồi ạ, anh tốt nghiệp trường nổi tiếng rồi đi du học nước ngoài, trẻ trung, tài cán, thật phải cám ơn các lãnh đạo trên Tổng Công ty ưu ái Công ty 2, có nhân tài hoặc thiết bị tốt, trước tiên là nghĩ đến chúng tôi. Mọi bố trí trong phòng làm việc của anh có gì không ổn hoặc sau này trong quá trình làm việc cần bổ sung gì, anh cứ nhắc ạ".
Trở về phòng làm việc, hai cô phục vụ trẻ ở văn phòng chạy đến, kéo tay Trịnh Vi hỏi: "Chị Vi, thế nào rồi, thế nào rồi?"
Trịnh Vi cố gắng rút tay lại, "Thế nào là sao?"
"Mọi người đều nói vị trợ lý giám đốc mới đến rất có "Vị" đấy, bọn em chưa được nhìn thấy".
Trịnh Vi chẳng buồn để tâm, "Chị bị ngạt mũi, chẳng ngửi thấy mùi vị gì cả. Sau này anh ấy làm việc ở đây, còn sợ không có cơ hội nhìn à".
"Vâng à, chị Vi, dạ dày của chị lại khó chịu à?"
Trịnh Vi "ừ" một tiếng rồi khóa mình trong nhà vệ sinh.
- © -
Hết giờ làm việc Chu Cù bảo Trịnh Vi đặt ba bàn tiệc ở Hồng Binh Lầu- tiệm ăn có tiếng nhất, gần Công ty 2, để cùng các lãnh đạo của Công ty chiêu đãi Trợ lý Trần Hiếu Chính và các kỹ sư mới đến, Trịnh Vi bận rộn tiếp đón mọi người, gần như không ăn được gì, mãi mới được ngồi xuống, Chu Cù bước đến bên cô khẽ nói: "Sao sắc mặt em khó coi vậy, ăn tạm gì đi đã, một lát nữa mới cậu ấy một chén, sau này trong công việc hai người phải gặp nhau nhiều đấy".
Trịnh Vi gật đầu, ăn qua quít ít thức ăn, cầm chén rượu nhỏ bước tới một bàn ăn khác đang được mọi người vây quanh, thấy cô bước đến, mọi người đều cười và nói với Trợ lý Trần Hiếu Chính: "Hoa khôi của Công ty 2 chúng tôi đến rồi kìa".
Trịnh Vi đứng cạnh anh, mỉm cười, hai tay nâng chén: "Em muốn mời anh một chén, sau này công việc em phải học tập anh nhiều".
"Mọi người đều là đồng nghiệp, thư ký Trịnh không phải làm khách thế đâu".
"Anh cứ gọi em là Trịnh Vi, gọi em là Trịnh Vi". Trịnh Vi hạ thấp chén xuống khẽ chạm cốc với anh, "Em xin phép được uống trước".
Trần Hiếu Chính cũng cạn chén rượu của mình, tối nay anh đã uống không ít, mặt hơi đỏ, nhưng ánh mắt vẫn sáng.
"Tôi nghe nói trợ lý tốt nghiệp ở trường đại học G rồi mới đi du học phải không? Thế thì phải là bạn cùng trường với thư ký Trịnh Vi chứ nhỉ?" Có người hỏi.
Trần Hiếu Chính gật đầu, "Thực ra chúng tôi còn học cùng Học viện nữa đấy".
"Thế hồi học đại học hai người phải gặp nhau rồi chứ?"
Trịnh Vi cười đáp, "Có thể là đã gặp rồi, chỉ có điều sau này lại quên mất".
Tửu lượng của cô không tồi, lâu lắm rồi Chu Cù không thấy cô thế này, uống rượu xong sắc mặt không hồng hào mà lại có vẻ xanh xao.
"Hôm nay dạ dày em không được tốt". Trịnh Vi khẽ nói rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nôn sạch ở trong đó.
Cô bám vào tường rồi bước ra, dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn vào gương, đột nhiên cô dừng tay lại, để mặc cho nước lăn xuống.
"Vi... Trịnh..." Anh định nói gì nhưng lại thôi.
Trong giây lát cô chợt bừng tỉnh, quay đầu cười với người đứng sau lưng mình, rồi cô rút tờ giấy ăn lau nước trên mặt và quay trở lại bàn ăn.
Đêm đến, từ sau khi Thiếu Nghi chuyển đi, căn phòng càng trở nên trống trải hơn, nhưng thế cũng không tốt, ít nhất cô có thể ngồi trong góc phòng mình khóc lớn hơn, không có ai đến gõ cửa phòng cô, cô không phải mỉm cười với ai, không phải để ý đến bất kỳ người nào.
- © -
Phòng làm việc của Trần Hiếu Chính nằm cạnh phòng giám đốc, Trịnh Vi ngồi ở bàn làm việc đối diện với cửa ra vào, thường xuyên nghe thấy tiếng anh mở cửa hoặc đóng cửa, bước chân anh đi rất nhẹ, nhưng từng bước từng bước, cô đều nghe rõ mồn một, có lúc dần dần lại gần, có lúc dần dần lại xa. Thỉnh thoảng anh đến tìm Chu Cù báo cáo công việc, hoặc hai người gặp nhau trong thang máy, Trịnh Vi đều cười chào, anh cũng khẽ gật đầu.
Mấy cô gái cùng phòng đều say anh như điếu đổ, mặc dù anh là người khó gần, phàm là những việc có liên quan đến anh, họ đều rất sốt sắng, mấy đồ văn phòng phẩm mà cố tình đi đi lại lại đưa thành mấy lần.
Trịnh Vi lại cố gắng tránh các cơ hội gặp riêng anh, nhưng một người là trợ lý, một người là thư ký, trong công việc rất khó tránh khỏi tiếp xúc. Cô còn nhớ lần đầu tiên cô gõ của phòng làm việc của anh, đưa cho anh xem một công văn Chu Cù yêu cầu phải ký tên. Anh đã nói mời vào, nhưng bàn tay đẩu cửa của cô lại rụt rè, do dự.
Cô nói: "Anh trợ lý, giám đốc bảo em mang công văn này đến cho anh xem, nếu không có vấn đề gì anh ký tên để em chuyển cho phòng nghiên cứu và phát triển kỹ thuật".
Anh ngồi trên ghế của mình, vân vê cây bút trong tay, nhìn cô mà không nói gì. Cô nhớ lại lời các nhân viên phục vụ đã từng nói, những lúc anh trợ lý Trần Hiếu Chính trầm tư trông rất hút hồn nhất là đôi mắt đó khiến người ta phải run rẩy. Thực ra cô biết lúc anh im lặng cũng không có gì ghê gớm như mọi người nói, chỉ có điều bản tính vốn đã không giỏi giao tiếp, đặc biệt không dễ bắt chuyện với người lạ nên rất tiết kiệm lời nói; nếu những năm qua anh không chịu thay đổi tính cách này thì cô rất khó lý giải, làm sao anh lại có thể nhanh chóng leo lên vị trí như hiện nay trong một xã hội với vô số các quan hệ phức tạp.
Hốc mắt của anh hơi sâu, nhãn cầu màu nâu thẫm, tựa như mực đen, trước kia Trịnh Vi thích nhất đôi mắt này, mặc dù trông nó rất lạnh lùng, nhưng không phải cô chưa được chứng kiến lúc nó cười dịu dàng, khi anh chuẩn bị cười bằng mắt, đuôi mắt hẹp dài thường nhướn lên, lúc đó anh thường nói: "Vi Vi, đừng đùa nữa". Cô ngồi trong lòng anh, cảm giác mình sẽ tan ra thành nước ngay sau đó.
Nhưng giờ đây Trịnh Vi đang lảng tránh ánh mắt trầm ngâm đó của anh, mở tập tài liệu bìa đen khổ A4 ra trước mặt anh, nếu anh để ý, sẽ phát hiện thấy có vết ngón tay dính mồ hôi hằn trên bìa của tập tài liệu, Trịnh Vi không thể làm chủ được ánh mắt mình mà liếc vào ngón đeo nhẫn của anh, cô cảm thấy bi ai vì nỗi sợ hãi của mình, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt.
Đôi tay đó vẫn gầy và mỏng, ngoài nắm cây bút đen ký tên, không còn gì khác.
Anh đọc xong dòng cuối cùng, ký tên mình lên vị trí dành cho trợ lý, "Em nói với giám đốc hộ tôi là tôi sẽ đôn đốc phòng nghiên cứu và phát triển kỹ thuật, cố gắng làm theo yêu cầu của giám đốc".
"Dạ vâng, anh yên tâm". Cô gật đầu, gấp tập tài liệu vào, quay người đi ra, ra đến cửa đột nhiên nghe thấy anh gọi "Đợi đã".
Cô liền dừng bước, bỗng nhiên không có đủ can đảm quay đầu, chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch, tiếng nào cũng hoảng hốt, thấp thỏm.
Một lát lâu sau, cô mới nghe thấy người phía sau nói: "Thư ký, em quên bút rồi này".
Cô cười một tiếng, "Anh trợ lý, anh nhớ nhầm rồi, lúc vào em không mang bút".
Một lúc sau nghĩ lại, cô thấy mình mở cửa quá vội, có lẽ cô nên hít thở sâu vài cái là có thể bình tĩnh đi ra trước mắt anh, nhưng lúc đó không còn lựa chọn nào khác, cô không thể đứng ở vị trí cũ thêm một giây nào nữa, vì sợ rằng trong giây tiếp theo, giọt nước mắt không nghe lời sẽ rơi ngay xuống.
- © -
Bất kỳ nơi làm việc nào, đóa hoa tình yêu công sở đều nở rộ, có người coi là báu vật, có người lại coi như liều thạch tín. Trịnh Vi không tài nào lý giải, hai người làm tám tiếng đồng hồ ra vào gặp nhau, khi đóa hoa tình yêu đến hồi tàn, làm thế nào để thu dọn cành rơi lá rụng. Có thể có người sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí hào hứng với những tình cảm mờ ám đó, nhưng rõ ràng cô không thể làm như vậy được, vì từ trước đến giờ cô đều coi tình yêu công sở là điều ngu xuẩn nhất, nhưng thượng đế lại không ngừng đùa giỡn với cô.
Hãy để cho những chi tiết lãng mạn trong các bộ phim tình cảm đi gặp quỷ, đó là một sự hụt hẫng và khó xử thật khó tả, người không ở hoàn cảnh đó sẽ không thể hiểu, người đã từng cùng mình đi qua những năm tháng thanh xuân, người đã từng cùng mình chia sẽ những niềm vui riêng tư nhất của cuộc đời, một ngày nào đó xuất hiện trước mặt mình với bộ quần áo công sở chỉnh tề những cái ôm và vuốt ve run rẩy chuyển thành cái bắt tay, đôi môi với lời hứa trọn đời trọn kiếp và những nụ hôn nồng cháy, giờ lại mỉm cười và lịch sự nói: "Xin chào, thư ký Trịnh Vi".
Trái tim đã ngủ yên ba năm giờ lại rộn ràng không nơi để trốn, mỗi ngày mỗi ngày, khi cô giữ ý cất lời trước mặt anh, chiếc cưa cùn gỉ đó lại từ từ cứa vào trái tim cô, có lúc cô chỉ mong đó là một con dao sắc, giống như câu nói cuối cùng của anh khi anh ra đi, vung dao thấy máu, đau đớn đến tột cùng, đó mới là một nỗi từ bi. Trong truyện người con gái của biển, vì tình yêu mà nàng tiên cá lên bờ và đổi lấy đôi chân, nhưng mỗi bước đi trên đất, đau như dao cắt, nàng đau không chỉ vì nàng đánh mất bản thân, mà vì có quá nhiều điều ấm ức, không nơi giãi bày.
Nguyễn Nguyễn an ủi cô: "Nếu cậu không có cách nào lựa chọn thì chỉ còn cách là nhìn về phía trước. Bất kể anh ấy quay về vì mục đích gì, cậu đừng quan tâm, cậu chỉ cần biết mình cần cái gì".
Trịnh Vi nói: "Tớ cần cái gì? Cái mà tớ cần chỉ là sự yên ổn". Nhưng cô đã yêu anh, cô không thể yên ổn.
Và thế là cô không ngừng đặt câu hỏi: "Tại sao chúng ta đều như vậy, rõ ràng là biết không đáng để làm như thế, nhưng lòng vẫn thấp thỏm chờ đợi".
Nguyễn Nguyễn thông minh cũng không biết trả lời cô thế nào.
Kể cả trong những ngày tháng cô đơn đó, trong lúc tuyệt vọng nhất, cô vẫn lựa chọn ghi nhớ những giây phút ngọt ngào ngày trước, quên đi những nỗi buồn sau này. Cô không ngừng thử đặt mình vào vị trí của anh để lý giải quyết định của anh, tôn trọng sự lựa chọn của anh, thỉnh thoảng cảm thấy oán hận, là do vẫn còn yêu anh.
Làm sao cô không yêu được? Tình cảm không phải là cái vòi nước, nói mở là mở, nói đóng là đóng. Cô đã sống hết mình cho mối tình đó mà không giữ lại điều gì. Nhưng anh đã ra đi bất ngờ trong lúc cô hạnh phúc nhất, giữa chừng không có cãi nhau, không có chiến tranh lạnh, không cho cô cơ hội dừng lại, để nhiệt tình vơi bớt, giống như một bài hát, hát đến đoạn hay nhất, bất ngờ phải dừng lại.
Không sai, cô yêu Trần Hiếu Chính, trước kia yêu, hiện tại vẫn yêu. Nhưng anh nói đúng, con người phải biết yêu mình trước, có phần đắng, nếm một lần là đủ rồi.
Vì thế đến Công ty, họ vẫn đối xử đúng mực với nhau, ngoài một chút do dự và luống cuống thoáng qua trong bữa tiệc chiêu đãi lần trước. Sau này anh luôn giữ thái độ bình thường với cô, ngay cả nụ cười cũng có một khoảng cách, dường như họ chỉ là những đồng nghiệp, tất cả mọi chuyện trong quá khứ, chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi. Cô thầm thương cho sự đa tình của mình, anh đã nói từ lâu không người nào phải chờ đợi cả, Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc là đơn vị mạnh nhất trong ngành kiến trúc của Trung Quốc, anh quay về, lại bị phân vào Công ty 2, nhưng sự trùng hợp ngẫu nhiên đó cũng khiến cô tưởng rằng anh đến đây là vì cô.
Thực ra, không phải khoảng thời gian 3 năm không để lại dấu vết gì trên con người Trần Hiếu Chính, có lẽ bản tính cô độc, lạnh lùng trước sau vẫn không thay đổi, nhưng so với ngày trước, anh đã có thêm sự khôn ngoan, sắc sảo. Trên bàn họp, anh có ý kiến trái ngược với Phó giám đốc Trương tính tình nóng nảy, Phó giám đốc Trương bực mình buông ra những câu bất lịch sự, ngay cả Chu Cù cũng phải lên tiếng can ngăn, với tính cách ngày trước của Trần Hiếu Chính, chắc đã hất tay bỏ đi từ lâu, nhưng hiện giờ anh chỉ cười cho qua chuyện. Rõ ràng anh biết mình đúng, nhưng cũng không khăng khăng giữ ý kiến của mình. Cô từng một lần nhìn thấy Giám đốc Phùng Đức Sinh của Công ty Thụy Thông đến thăm anh, Phùng Đức Sinh là con người tham tài, hiếu sắc, đều là những đức tính mà anh ghét nhất, cô lạnh lùng theo dõi, rõ ràng thấy vẻ khinh bỉ, căm ghét hiện rõ trong mắt anh, nhưng miệng vẫn tỏ ra rất khách khí.
Đương nhiên là con người sẽ phải trưởng thành, không phải cô gái cẩu thả hấp tấp ngày trước cũng đã trở thành cô thư ký giám đốc mặc váy ngắn, cẩn thận, đoan trang rồi đó sao. Vậy thì việc Trần Hiếu Chính vốn là người yêu ghét rõ ràng học được cách đeo mặt nạ trong đối nhân xử thế cũng không có gì là lạ. Cô chỉ thấy tê tái trong lòng, lúc cô bê cốc trà đến trước mặt Phùng Đức Sinh, lão già đó cười cợt vuốt tay cô một cái, nói: "Quả đúng không phải người vùng này, da tay cô Trịnh Vi cũng đẹp hơn rất nhiều so với con gái sống ở đây".
Trịnh Vi vừa xấu hổ vừa bực mình, cô rụt ngay tay lại, cốc trà rơi xuống đất, nước nóng đổ tung tóe, cô cố gắng nén cơn giận lại, nghiến răng nói: "Giám đốc Phùng, tôi kính trọng anh vì anh là bề trên và cũng là lãnh đạo, mọi người đều là đồng nghiệp, tại sao lại làm những việc đáng xấu hổ như thế? "
Phùng Đức Sinh không ngờ một cô thư ký như cô lại phản ứng dữ dội như vậy, cũng cảm thấy ngượng ngùng trước mặt Trần Hiếu Chính, bèn cất lời mỉa mai: "Tôi chỉ đùa vậy thôi, cô cũng nóng tính quá nhỉ, lẽ nào chỉ có sếp của cô là được sờ hay sao? Chắc không phải cô không biết đó chứ? Năm xưa tôi làm trưởng phòng, Chu Cù chỉ là một anh kĩ sư quèn, đừng bảo tôi ghê gớm, nếu tôi có dạy cô một vài câu, Chu Cù cũng không dám nói gì đâu".
Máu trong người Trịnh Vi sôi lên, nước mắt chực trào ra, theo phản xạ cô liếc Trần Hiếu Chính một cái, anh cúi đầu mắt nhìn xuống, vẻ mặt thản nhiên, dường như mọi chuyện xảy ra không liên qua gì đến anh. Đột nhiên Trịnh Vi có cảm giác như rơi xuống núi băng, ngay cả cơn thịnh nộ nóng như lửa ban nãy cũng dần dần lạnh ngắt, nước mắt cũng không chảy được nữa, chỉ có có cười lạnh lùng. Cô bóp chặt hai tay, cuối cùng đã nén được giận, không nói gì mà chạy thẳng ra ngoài. Lúc ra cửa, còn nghe thấy Phùng Đức Sinh nói với Trần Hiếu Chính: "Tôi đã nói với cậu Chu Cù, cô gái này tính tình nóng nảy, giống hệt như cậu ta hồi trước".
Hôm đó Chu Cù đi về, thấy hai mắt cô sưng đỏ, thần sắc như người mất hồn, bèn hỏi: "Sao vậy, ai gây sự gì với cô à? "
Trịnh Vi lấy gương soi mắt mình, cười nói: "Không có gì ạ, nhớ lại bộ phim Hàn Quốc tối hôm qua, người Hàn Quốc ăn nhiều kim chi quá, bệnh máu trắng cũng nhiều, thảm thương quá".
Chu Cù lắc đầu bật cười: "Khác biệt, hai thế hệ có nhiều khác biệt".
Anh bước vào phòng làm việc của mình, nụ cười của cô liền tắt, người trong gương muốn khóc mà không có nước mắt là ai? Ha ha, Ngọc diện Tiểu Phi Long oai phong lẫm liệt năm nào, vật lộn trong xã hội xấu xa vài năm, cuối cùng đã biến thành một con lươn.
Hôm sau, Trần Hiếu Chính dùng điện thoại phòng mình gọi sang phòng Trịnh Vi: "Thư ký Trịnh Vi, tôi cần gấp bộ hồ sơ của công trình xx năm ngoái, sao phòng Lưu trữ lại không có ai trực nhỉ? "
Cô nói: "Hôm nay mọi người trong phòng Lưu trữ đều lên tổng Công ty để học bồi dưỡng rồi ạ, anh Trợ lý đợi một lát, chìa khóa ở chỗ em, em sẽ sang mở cửa cho anh".
Cô vội vàng chạy lên tầng 7 mở cửa phòng lưu trữ cho anh, căn cứ vào số hồ sơ anh yêu cầu, loanh quanh giữa các tủ hồ sơ được xếp thành hàng, mãi mới tìm được tài liệu anh cần...