Trả lại em tình yêu anh giữ
Posted at 27/09/2015
270 Views
Cho đến khi cô cảm nhận rõ sự trở lại của tuyệt vọng đang hoành hành nơi lồng ngực mình.
Cô đã thiếp đi từ bao giờ vậy? Anh đã đưa cô về ư? Và... lại rời bỏ cô? Cánh môi này... cô còn nhớ rất rõ nụ hôn điên dại ấy. Nhớ đến từng câu nói của anh. Nhớ cái ôm siết chặt. Và cả hơi thở nóng cùng làn da tái nhợt bất thường của anh. Tất cả những điều ấy không phải là ảo giác. Hàng loạt câu hỏi thay nhau chất vấn khiến cô không thể nào yên tâm nằm trên giường. Thụy Du vội vàng gõ một email xin nghĩ phép một ngày gửi đến công ty rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Hôm nay có một số nghi vấn chắc chắn cô phải làm rõ về anh, về người phụ nữ bên cạnh anh.
7 giờ 30, Thụy Du rời khỏi nhà bằng chiếc Lexus màu ngọc trai mà anh đã mua cho cô bốn tháng trước. Mất 30 phút để đi về phía Nam, rời khỏi trung tâm thành phố. Cô dừng xe cách cánh cổng của ngôi dinh thự màu trắng khoảng 20 mét, đặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên vô lăng hướng ánh mắt chờ đợi một ai đó. Từng giây kim đồng trôi qua như muốn thiêu đốt sự kiên nhẫn của cô. Sốt ruột và nôn nóng khiến những giọt mồ hôi không ngừng tuôn trên vầng trán. Đột nhiên cánh cổng mở rộng, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang điều khiển chiếc xe màu bạc rời khỏi. Khung cảnh này... là cảnh tượng của ngày hôm qua, hôm kia, hôm trước, và nhiều hôm trước nữa. Trước khi đến đây cô đã tự nhủ bản thân đây chính là điều mình mong đợi nhưng chẳng hiểu sao, nỗi đau thắt tim sâu tận đáy trái tim cô lại một lần nữa trở thành liều thuốc kịch độc ngấm ngầm vào từng mạch máu cơ thể khiến cô đau đớn. Ngôi dinh thự màu trắng đồ sộ này là nhà của anh. Nơi mà chỉ tồn tại một tình yêu mãnh liệt cùng những dự định cho một đám cưới hạnh phúc bên bờ biển. Nó quá đỗi quen thuộc với cô.
Thụy Du tự trấn an mình, gạt nhanh giọt nước mắt trong hồi tưởng rồi mở cần số, nhấn ga đuổi theo chiếc xe màu bạc kia. Chiếc xe ấy đi vào trung tâm thành phố rồi dừng lại ở gara của một bệnh viện ung bướu quốc tế. Cô ghì chặt lấy đôi tay mình trên vô lăng cố kiềm nén sự bất an vô hình khiến nhịp tim cô đập mạnh. Thận trọng bước ra khỏi xe, Thụy Du nối gót người phụ nữ kia vào bên trong.
"Bác sĩ Hà. Bệnh nhân Lý giường số 8 có dấu hiệu suy hô hấp cấp."
"Được rồi. Tôi vào ngay."
Nhìn bóng dáng người phụ nữ kia khuất sau cánh cửa thang máy dành cho bác sĩ. Thụy Du bất giác túm lấy cánh tay của một cô y tá gần đó mà bước chân gần như khuỵa xuống...
...
Loanh quanh một mình qua các tầng lầu, cuối cùng cô cũng tìm được phòng của Tiến sĩ, Bác sĩ Đặng Minh Hà. Cô khẽ thở hắt, ngẩng cao đầu nhìn tấm biển hiệu gắn trên cửa phòng mà lòng không lúc nào thôi bồn chồn nôn nao. Cô đã đợi hơn bốn tiếng đồng hồ chỉ để gặp vị bác sĩ ấy. Sự lo lắng bất an thôi thúc cô phải làm điều gì đó thay cho việc cứ đứng im một chỗ liếc nhìn những chiếc bang ca ra vào phòng cấp cứu rồi lại cúi gằm mặt nhìn mũi giày của chính mình cọ vào nhau đến mỏi nhừ cả hai chân.
Cứ mỗi lần nhìn thấy mũi tên trên đồng hồ thang máy chạy lên. Cô lại chờ đợi từng giây và kỳ vọng. Không biết cô đã đứng như vậy bao lâu rồi. Đến lúc gần như sự tuyệt vọng kéo đến thì cánh cửa thang máy lại một lần nữa mở ra. Đem theo con người xa lạ mà cô đã dành cho biết bao nhiêu cảm xúc của mình. Trước khi kịp nghĩ đến việc sẽ mở lời như thế nào, cô nhận ra bước chân mình đã ở một khoảng cách khá gần với vị bác sĩ ấy. Người phụ ấy nhìn cô đầy ngỡ ngàng. Gần như đánh rơi tập bệnh án trên tay.
"Chào bác sĩ Hà. Tôi có thể xin một chút thời gian của chị được không?"
...
Đôi chân dài chông chênh trên đôi giày cao gót màu đỏ sậm di chuyển thoăn thoắt trong căn phòng màu trắng phảng phất mùi hoa lài. Cô lặng lẽ nhìn người phụ nữ trong chiếc áo blouse trước mặt mình. Chị ấy như thế này nhìn đẹp hơn cái mác "mụ gái già" mà cô đã tùy tiện đặt lúc say rượu hơn nhiều. Chị có vẻ đẹp đắm thắm và của cuốn hút của một người phụ nữ thành đạt. Thế nên anh yêu chị? Cô hạ thấp tầm nhìn của mình xuống những ngón tay gầy gò đang đan vào nhau một cách máy móc mà bỗng thấy chạnh lòng.
"Xin lỗi vì phải tiếp Thụy Du trong căn phòng bề bộn đầy mùi sát trùng này. Em uống miếng nước cho đỡ nhạt miệng."
Đúng là cô nhạt miệng, nhưng ý nghĩ đó là của năm giây trước. Ngay lúc này cô cảm thấy hoảng hốt hơn là nhạt miệng. Cô ngẩng đầu lên buột miệng.
"Chị biết tôi?"
"Dĩ nhiên. Tôi còn biết nhiều thứ về em hơn em tưởng. Cậu ấy hay kể cho tôi nghe về em."
"Cậu ấy?"
"Trọng Vĩ."
Cánh môi mỏng khẽ nhếch để lộ nụ cười nhạt. Cô không biết là anh lại có sở thích kể cho tình mới nghe về tình cũ.
"Tôi không phải là người tình của Vĩ. Em đừng hiểu nhầm."
Câu trả lời ấy như đọc được suy nghĩ của cô. Cô nhìn sâu vào mắt chị rồi khẽ nhắc nhở mình lời nói của tình địch là lời nói không đáng tin.
"Tôi không quá ngạc nhiên khi em tìm gặp tôi, đó là điều tôi đã lường trước. Nhưng tôi lại khá tò mò muốn biết cô gái mà Vĩ yêu sẽ đến tìm tôi với mục đích gì. Ngay từ lúc gặp em ở thang máy, tôi đã có câu trả lời cho mình rồi. Tôi hiểu Vĩ yêu em vì điều gì và tôi biết em không phải một trong những kẻ thiển cận mà tôi đã nghĩ đến. Cậu ấy... yêu em rất nhiều."
Những lời nói cuối của chị giúp cô cảm nhận rõ rệt nhịp đập trái tim đang tăng dần. Dẫu đã nhắc nhở mình đây là một phụ nữ ngàn lần không đáng tin nhưng không hiểu sao Thụy Du lại thấy từng lời chị nói rất chân thật. Và nụ cười của chị cũng vậy. Khi cười trông chị rất hiền. Không giống như cái kiểu "đểu giả" mà cô đã suy diễn trước đó.
"Có vẻ như hôm nay em tìm đến tôi với rất nhiều nghi vấn. Em đã lặn lội đến tận đây thì có lẽ tôi đành phải thất hứa một lần với người bạn lâu năm của mình rồi."
"Người bạn lâu năm!?"
"Như tôi đã nói trên, tôi lớn hơn Vĩ 10 tuổi và tôi không phải là người tình của cậu ấy, thế nên em không cần phải giữ ngữ khí với tôi."
Mười tuổi sao? Thụy Du thầm thốt lên. Nếu vậy thì năm nay chị ấy đã 42 tuổi rồi!? Thật không tin được. Làm sao chị có thể đẹp và trẻ hơn cái tuổi 42 của mình như vậy. Thậm chí đã có lúc cô còn cho rằng, nếu anh và chị thực sự là một đôi thì hẳn sẽ đẹp hơn nhiều dù điều đó luôn giày vò trái tim vốn đã không lành lặn của cô mỗi khi nghĩ đến...