Duck hunt

Những ván cờ caro

Posted at 27/09/2015

181 Views


( - Tham gia viết bào cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
An biết, Huy cũng có vẻ thích thích mình. Nhưng để an toàn thì tốt nhất vẫn nên dừng ở mức tình bạn.
***
Giờ đây, khi lật lại cuốn nhật kí, An đột nhiên giật mình khi phát hiện ra một sự thực. đó là... gần như hầu hết các trang giấy đều được kể về Huy- cậu bạn cùng bàn. Ngồi lật từng trang, từng trang, An mỉm cười lặng lẽ. Trong đầu miên man nghĩ về Huy. Những kỉ niệm ùa về trong đầu, những kỉ niệm được An tỉ mẩn ghi chép từng chữ một trên cuốn lưu bút.
Huy - cậu bạn cùng bàn, phải nói thêm một lần nữa đó là cậu bàn cùng bàn. Theo lẽ chung thì phải hỗ trợ nhau trong những lúc khó khăn, nhất là trong những bài kiểm tra. Vậy mà, cậu dám phớt lờ ánh mắt cầu cứu của An trong các bài kiểm tra môn tự nhiên. Đã thế, An cũng phớt lờ luôn cậu ta trong các môn xã hội, nhất là tiếng anh. Thế mà ngay từ ngày đầu chân ướt chân ráo vào lớp, cậu đã dám ti toe nói tiếng Anh nhặng xị y như người nước ngoài chính cống ấy. Những kỉ niệm ngày đầu vào lớp học cứ miên man ùa về trong lúc An ngồi vô thức...

Năm 11, các lớp xáo trộn toàn bộ. Cư dân lớp 10A2 - tức lớp cũ của An tập trung tại khu vực ngay cửa ra vào. Lí do là chỗ đó thoáng mát, lại có luống hoa ngát hương, lúc nào cũng rực rỡ sắc màu, cách lớp An một lối đi chỉ rộng chừng 5m. Nơi đó phong cảnh hữu tình phải biết. Gần ngay đó là hàng liễu rủ, đỏ chót những dải hoa đung đưa theo gió. Với con mắt thẩm mĩ của mình, cùng sự tư vấn của những người đi trước, những cư dân lớp An tập kích tại địa điểm này. Thế rồi, bỗng xuất hiện một tên lạc loài trong tiểu đội cũ, đó chính là Huy. Cậu bạn vào lớp muộn và chỉ duy nhất bàn An là 3 người, còn lại đều 4 người cả. cậu ta cười toe rồi tiến vào chỗ ngồi cùng bàn với An ngay tại đầu bàn bên kia. Đúng là định mệnh trớ trêu, cô chuyển cậu ta vào trong. Vậy là hai người chỉ cách nhau một người – Dương.
Những ngày đầu, chủ yếu là lớp ngồi chơi. Các giáo viên giảng về cơ cấu sách vở, cách dạy, yêu cầu với học sinh để học sinh nắm bắt. Giờ ra chơi rảnh rỗi, An và Dương lôi giấy cũ của năm học trước ra đánh caro. Huy xen vào:
- Cho mình chơi với!
Dương bảo:
- Cậu có biết An là "siêu siêu cao thủ caro" không? Cậu chơi là thua chắc!
Huy cười:
- Oh! Me too. Nếu An thua thì sao?
An im lặng nãy giờ bỗng cất tiếng:
- Được! Chơi thử xem nào. Nếu cậu thắng, tôi bỏ nghề luôn.
An trong bụng tức anh ách. Anh chàng này vô duyên cỡ tệ. Ngồi giữa một tiểu đội (lớp 10A2 cũ) mà vẫn tự nhiên như thường. Lại còn chưa chi đã bày đặt tiếng Anh tiếng iếc nữa chứ. Hừ, để xem ai hơn ai!
- À! Mà ai 5 con trước là thắng phải không? – Huy hỏi.
Vốn ghét anh chàng, mọi sơ hở đều bị An lôi ra mắng:
- Thế mà cũng phải hỏi! Lại dám bảo " me too" nữa chứ. Nổ vừa thôi ông, coi chừng banh xác đó.
Huy chỉ cười, một điệu cười nham hiểm (theo An nhận xét là vậy). Ván caro được mọi người đổ xô đến xem, vì An đã tuyên bố nếu thua sẽ giải nghệ mà. Đây sẽ là trận chiến "đỉnh của đỉnh" luôn. Huy đánh trước, An nhân cơ hội mắng một câu:
- Con trai gì mà không biết "Lady First" là gì vậy?
Huy chỉ cười. An chuẩn bị thắng thì Huy reo lên:
- Tớ thắng rồi!
Mọi người (cả An nữa) ngơ ngác hỏi: Thắng đâu? Chỗ nào mà thắng?
- Thì đây! 5 con trước rồi còn gì?
- Ơ.... Ơ... ơ... - An ngỡ ngàng rồi tiếp - Nhưng đâu phải thế?
- Cậu chỉ bảo ai 5 con trước thì thắng chứ có phải thẳng hàng đâu.
- Nhưng luật là thế mà.
- Nhưng lúc giao kèo cậu chỉ nói vậy thôi thì tớ thắng rồi.
- Cậu... cậu... - Mặt An đỏ ửng lên.
Chưa bao giờ An tức giận như vậy. Lần đầu trong đời bị kẻ khác dắt mũi mà không biết. Mọi người xung quanh cùng cười ồ lên rồi lao xao bàn tán. Có người thì nói An đúng, có người thì nói Huy cũng đúng chứ bộ. Và tất cả được ngưng lại khi có tiếng chuông reo vào lớp. Những bực bội, tất nhiên, được trút lên đầu Dương.
Nhưng từ đó, An và Huy hay nói chuyện với nhau hơn. Vấn đề bàn luận chủ yếu là học tập vì An học rất tốt các môn xã hội, mà Huy thì hơi bi đỉnh về tự nhiên. Nhưng gần một nửa những lần nói chuyện là xoay quanh ván caro đầu năm. Ai cũng khư khư giữ quan điểm của mình, không ai chịu ai. Kết thúc luôn là cái mặt cười nhăn nhó như khỉ của hai đứa vì những lí lẽ "ngớ ngẩn" mà hai đứa đưa ra.
Thời gian qua đi, càng lúc An càng thích nói chuyện với Huy hơn. Đôi khi, chẳng có vấn đề gì để bắt chuyện, An lại lôi chuyện cũ ra tranh luận. Lúc nào Huy cũng hào hứng tranh luận lại. Thế là lại cãi nhau ỏm củ tỏi lên. Kết quả cũng như mọi lần, như các bạn đã biết đấy. An thấy mình cũng vô duyên tệ khi một câu chuyện cũ rích mà cứ thích lôi ra nhai đi nhai lại đến phát nhàm. Nhưng biết sao được. Những lần cãi vã với tần suất dày đặc đã khiến An có những cảm giác khang khác trong lòng. Thú thật là không nói chuyện thật sự rất nhớ. Mặc dù vậy, An vẫn rất ghét Huy, vì cậu ta dám dắt mũi An. Có lẽ, nó tỉ lệ thuận với sự rung rinh với Huy. Càng ghét, An càng nghĩ nhiều về Huy, để rồi lại càng thích hơn. Đôi khi lí lẽ của con tim cũng thật mâu thuẫn.