Ring ring

Phía sau một chàng trai

Posted at 27/09/2015

228 Views

Tiếc nuối. Vì giấc mơ quá đẹp. Đẹp đến nỗi tôi vẫn không nghĩ mình đã đi qua những tháng ngày xa xôi ấy.
Tôi đang đứng trước cổng trường Nhân Văn và tìm gặp em. Thật sự tôi cũng chẳng biết tại sao tôi phải ở đây, chỉ biết rằng lúc tan trường, từ Hoa Sen tôi chạy một mạch đến đây rồi dừng lại chỗ này. Có phải tôi nhớ em? Vào đông rồi, Sài Gòn có gió lành lạnh và đâu đây không khí Giáng Sinh đang đến gần. Tôi lại nhớ những mùa đông đã qua cùng em, đó là những tháng ngày mà tôi mãi mãi không thể nào quên. Giáng Sinh bên em như bên một đống lửa hồng thật ấm áp. Lúc chen chân ở nhà thờ trên đại lộ Hùng Vương, em luôn nắm chặt tay tôi rồi đi qua khắp ngõ. Mỹ Tho vào Giáng Sinh không ồn ào như Sài Gòn nhưng cũng náo nhiệt và hạnh phúc lắm. Nhưng chính tôi đã bỏ em mà đi, đã làm em khóc và buồn rất nhiều. Tôi thấy mình có lỗi với em quá, còn có thể tìm gặp em được sao?. Trong phút chốc tôi định quay xe đi thì em chạy đến. Tôi thấy một cảm giác...là lạ mà cũng thinh thích đâu đây.
" Sao anh lại đến đây." - Em nhìn tôi không chớp mắt.
" À...à...anh đợi...Vân Anh. Cô ấy học ở đây."
Em mỉm cười nhìn tôi. Nụ cười của em vẫn như ngày nào khi ta bên nhau.
" Thế anh đợi nhé. Em đi đây!"
Tôi không với gọi, chỉ nhìn em bước đi qua kính chiếu hậu một đoạn rồi quay đầu nhìn lại. Em bước đi trong chiều mùa đông thật lạnh, cái dáng bé nhỏ vác balo to đùng chắc nặng lắm. Bóng em khuất dần, khuất dần rồi không còn nhận ra rõ trên phố chật người đông. Chắc em đâu có hay tôi chạy xuống tận đây là vì em chứ có phải vì bạn gái nào. Mà bây giờ em biết, em có vui không? Chắc gì em còn yêu tôi như ngày đó. Em cũng xinh lắm, nhiều chàng chết mê chết mệt vì em cơ mà. Tôi ngẩn ngơ trong phút chốc rồi vòng xe chạy đi. Không về nhà, không chiến hữu, không bạn gái, lần đầu tiên tôi lang thang một mình trên phố.
Hóa ra bạn trai của em lại chính là bạn học của Vân Anh, hôm họp mặt lớp, em và tôi...lại gặp nhau thêm một lần nữa. Em đóng kịch rất giỏi khi vờ như không biết tôi, đứng dậy tự giới thiệu và bắt tay cười lỏn lẻn. Suốt cả buổi trò chuyện, hầu như em là trung tâm của cuộc bàn luận. Cậu ấy huyên thuyên mọi thứ về tình yêu của cả hai, lại còn rũ mọi người đi ca hát mừng tình yêu của em và cậu ấy tròn hai tháng. Lúc mọi người còn hát hò trong phòng, em xin phép ra ngoài nghe điện thoại. Lúc ấy, tôi cũng vờ như mình đang có điện thoại để ra ngoài với em.
- Em đã có tình yêu đích thực rồi ư?
- Có thì sao, mà không có thì sao, việc gì liên quan đến anh.
- Anh chỉ quan tâm em thôi mà...
- Bộ chuyện đó quan trọng với anh lắm sao?
- Anh chỉ muốn biết em có hạnh phúc hay không mà thôi.
- Em hạnh phúc hay không, đã từ lâu người quan tâm không phải là anh.
Tôi định nói cho em biết tôi không hề yêu Vân Anh mà chỉ cá cược với Minh tôi sẽ quen Vân Anh trong bao lâu nhưng Vân Anh đã bước đến. Tôi im lặng. Còn em gạt nước mắt lặng lẽ bước đi.
Sau chuyện hôm ấy, Vân Anh nhất định hỏi tôi về em, về mối quan hệ của cả hai và cả những kỉ niệm ngày nào trong quá khứ. Tôi không nói, nhưng Vân Anh nhất quyết làm um lên. Chiều lòng cô ấy, tôi kể cho Vân Anh nghe những tháng ngày hạnh phúc bên em. Vân Anh đòi chia tay và tất nhiên tôi đồng ý, không níu kéo.
Tôi suy nghĩ mãi về em, càng suy nghĩ càng thấy sự xuất hiện của em bên cạnh như một sự sắp đặt của thượng đế. Mỗi lần em đến, cuộc sống của tôi lại xáo trộn. Ngày tôi bỏ em đi. Ngày đó em khóc hết nước mắt níu tôi bên cạnh, nhưng em nào biết tôi cũng đã khóc và đau rất nhiều. Lần đầu tiên, tôi khóc vì một người con gái. Và chưa lúc nào tôi quên được em. Tôi không có quyền gì ngăn cản em yêu một ai đó nhưng tôi có quyền quan tâm em...vì chúng tôi không phải những người xa lạ.
Chiều hôm ấy là Giáng Sinh, người người đi trên phố Sài Gòn đông như một dãy ngân hà lấp lánh trong đêm. Ấy vậy mà tôi vẫn nhìn thấy em..
" Đi đâu đây!" - Tôi dừng lại đứng trước mặt em.
Em ngỡ ngàng nhìn tôi.
" Nghe nói anh và Vân Anh..."
" Ừ"
" Tại sao? Vì em hả?"
" Ừ"
" Sao lúc nào anh cũng ừ vậy?"
" Ừ".
" Anh điên à?"
" Ừ."
" Anh còn yêu em hả?"
" Ừ...."
" Nhiều lắm hả?"
" Ừ..."
" Chứng minh được không?".
" Anh sẽ không bao giờ rời xa em thêm một lần nào nữa. Về bên anh, được không em?".
" Ừ."
" Bắt chước anh à?"
" Ừ...".
" Em điên à?"
" Tất nhiên là không hì hì...