Phía sau một chàng trai
Posted at 27/09/2015
227 Views
Chả là lúc khi tan trường, Minh rủ tôi vào Tan Coffee để chờ Vân Anh thì em gọi. Em không gọi tôi mà gọi cho Minh - thằng bạn thân của tôi. Em bị tai nạn xe và đang ở bệnh viện. Mặc dù em bảo không sao nhưng vì em có là người có lỗi nên phải đóng tiền bồi thường. Những gì em nói với Minh tôi đều nghe tất. Minh luôn xem em là em gái, ngày ấy yêu em, tôi vẫn hay thường rũ Minh đi chơi cùng. Minh cũng mến em vì lúc nào em cũng cười thật ngây ngô. Nếu lúc ấy em gọi cho tôi, chắn chắc tôi sẽ nghe em khóc thút thít và hỏi tôi phải làm gì. Còn đằng này, em vẫn cứng rắn mạnh mẽ mượn một ít tiền để đóng tiền viện phí, không mếu máo không nhèo nhẹo như tôi từng biết về em. Minh hỏi em đang ở đâu, em bảo ở bệnh viện Gia Định còn tôi và Minh ở tận quận 12. Tôi hích nhẹ vào vai Minh, như hiểu ý, Minh bảo em ở đó và sẽ đến ngay. Và tất nhiên người đến không phải là Minh mà là tôi. Tôi vội vàng bước nhanh ra khỏi căn phòng máy lạnh để đến với em.
Tôi phóng xe lao đi dưới sắc cam vàng của chiều hoàng hôn đang buông dần trên phố. Phố ồn ào gắt gổ và đông đúc vô cùng. Tôi cũng không biết là mình đã vượt qua bao nhiêu cái ngã tư khi nó chuyển sang đỏ. Tôi đến nơi. Và thấy em đã đứng trước cổng bệnh viện. Em xinh hơn. Người lớn hẳn.
" Lên xe nào, anh đưa em về."
Em ngạc nhiên nhìn tôi như nhìn một con quái vật .
" Sao lại là anh?"
" Anh thì sao? Không lên thì anh đi à. Sao, giờ có lên không?"
" Em..."
Tôi thấy trong mắt em có cái gì đó long lanh lạ. Rồi bỗng chốc em khóc òa như một đứa con nít. Lâu lắm rồi tôi mới thấy em khóc như thế. Cũng phải, lâu lắm rồi tôi mới gặp em kia mà." Nín nào! Anh chở em về...rồi từ từ nói cho anh nghe!"Và em ngoan ngoãn ngồi sau lưng tôi nhưng tay không chạm vạt áo. Em là thế, ngốc nghếch nhưng thích dỗ ngọt. Nhiều khi tôi thấy em là một đứa khờ nhất mà tôi từng thấy nhưng cũng chính vì điều đấy, tôi chẳng bao giờ cố ý lừa gạt em.
" Mạnh mẽ lên nào! Lớn rồi mà cái tính nhõng nhẽo cũng không đổi được à!" - Tôi phá tan sự im lặng bằng một câu trêu chọc thay vì hỏi em có sao không. Nhưng tôi không nghe em trả lời chỉ thấy em khẽ quệt tay lau nước mắt. Tôi cũng im lặng, chở em chầm chậm trên phố đông người.
Rồi bỗng dưng có cảm giác gì đó chạy lang khắp cơ thểi, không diễn tả được nhưng có thể sờ thấy. Phải chi lúc này đây, em siết nhẹ ôm tôi rồi khẽ thầm thì vài câu gì đó thì giống ngày xưa lắm. Đến ngã ba, tôi cố tình thắng gấp để em tựa vào người nhưng em vẫn không níu lấy. Thế cũng tốt. Tôi cười một mình vu vơ. Mãi suy nghĩ vớ vẩn tôi chẳng biết là mình sẽ chở em về đâu.
" Dương ơi!"
" Dạ..."
" Nhà em chỗ nào vậy?"
Tôi nghe em cười khúc khích phía sau rồi chỉ đường về nhà trọ. Trong cái khoảnh khắc em chỉ tay ra phía trước, tôi vô tình nhìn thấy những vết xước tươm máu trên tay em. Em cũng mạnh mẽ lắm chứ nhưng tại sao lại luôn nũng nịu với tôi. Rồi em bỗng hỏi tôi về cuộc sống hiện tại, tôi không đắn đo bảo vẫn sống tốt và không quên nói rằng tôi đã có người yêu. Em mỉm cười trong phút lặng rồi kể cho tôi nghe cuộc sống hiện tại của mình. Hóa ra bây giờ em đã là sinh viên của Nhân Văn rồi sao, ngày đó tôi còn mắng em học thì dở mà cứ muốn thi trường cao. Lúc ấy tôi lo sợ em rớt đại học nên quan tâm em theo cái kiểu phát xít như thế, em thì ậm ừ nói hãy tin ở em.
Một chiều tan học, tôi không về nhà ngay mà rẽ xe vào trung tâm mua sắm ở quận 1. Hôm nay là sinh nhật Vân Anh, tôi muốn lấy lòng cô ấy bằng cách mua một cái váy thật đẹp được tính bằng USD. Tôi đang phân vân không biết nên chọn giữa màu xanh navy và hồng phấn nhạt thì vô tình gặp em đi cùng những người bạn.
" Anh mua quà tặng ai thế?" - Em nhẹ nhàng hỏi tôi.
" Bạn gái anh." - Tôi bình thản đáp.
Em mỉm cười, gật đầu rồi bỏ đi. Khi tính tiền xong tôi khẽ quay sang tìm em, em vẫn đứng ở gian hàng ấy nhìn chiếc váy không chớp mắt. Chắc có lẽ em đang nhìn giá trị của nó. Bỗng tôi thấy em ướm thử lên người, xoay vòng rồi đặt lại chỗ cũ. Ngày đó tôi yêu em, có bao giờ tôi tặng quà cho em đâu. Thuở ấy, tôi còn đi cub 50 xỉn màu tróc sơn đâu như bây giờ đi xe phân khối lớn. Valentine đi bên tôi nhìn người khác tặng hoa cho nhau em chỉ dụi mắt rồi bảo tôi là hoa của em. Tôi vô tâm hời hợt còn em thì thức cả đêm để làm thiệp tặng tôi. Chẳng biết em hậu đậu thế nào mà bị dao rọc giấy cứa một đường dài. Lúc đưa tôi tấm thiệp, vết cứa vẫn còn đo đỏ và sưng tấy trên tay em.
Đêm hôm ấy, sau khi cùng đám bạn bày ra một bữa tiệc sinh nhật đúng chất lãng mạn cho Vân Anh, tôi trở về nhà và điện thoại có tin nhắn. À không, chỉ là một lời nhắc nhở được cài vào điện thoại, tự bao giờ, ai đã cài, tôi cũng không nhớ nữa.
Mở ra xem.
Ngạc nhiên.
Sững sờ.
Thấy nhớ em miên man.
" Một nhắc nhở: Sinh nhật vợ iu ".
Hôm nay cũng là sinh nhật em. Ừ thì tôi đã từng hứa sẽ làm cho em một sinh nhật thật hạnh phúc khi em 20 tuổi. Em bảo tuổi 20 là tuổi đẹp nhất đời người. Hóa ra tôi đã quên và vô tình đem đến cho người khác. Chắc có lẽ lúc chiều ở trung tâm, em đã buồn lắm. Mặc dù tôi không còn yêu em nhưng vẫn cảm thấy mình có lỗi. Giá như lúc ấy tôi có số điện của em thì suốt đêm tôi đã không trằn trọc như thế. Hay là tôi gọi cho Minh? Cũng không được...lúc này khuya lắm rồi.
Hôm nay khi chở Vân Anh đi dạo phố, lúc dừng lại ngã tư chờ đèn tín hiệu, tôi tình cờ nhìn thấy em ngồi trong công viên cùng với ai đó. Cái mái tóc ngô ngố, điệu bộ, dáng vẻ và cả cử chỉ ấy, dù đã lâu rồi tôi không nhìn thấy nhưng làm sao vơi đi trong tôi. Có lẽ em đang dỗi nên cậu ấy mới luống cuống gãi đầu như thế. Với tính cách của em, điều đó cũng chỉ làm em thêm khó chịu mà thôi. Nếu người ngồi đó là tôi thì tôi sẽ đưa ra một lời mời dạo quanh thành phố. Không biết đi đâu thì cứ chở em chạy lòng vòng, tốn xăng một tí nhưng làm em vui thì có tốn là bao. Tôi mơ hồ hi vọng một điều gì đó nhưng Vân Anh và những tiếng còi xe đã giục tôi quay về hiện tại. Lúc ấy đèn xanh đã đi qua hơn một nữa thời gian.
Tôi bỗng mơ thấy em và những ảo ảnh ngọt ngào trong quá khứ. Đến khi tỉnh giấc cũng là lúc ánh nắng chiếu soi vào mắt. Ngẩn ngơ...