Mùa đi ngang phố
Posted at 27/09/2015
222 Views
..
Tôi khóc càng dữ hơn, tôi cứ nghĩ mình đang mơ, tôi sợ chỉ là mình đang mơ. 3 năm qua có nhớ mong nhường nào tôi cũng không nghĩ sẽ lại thấy dáng anh ôm gitar say sưa hát. Hoàng mặc áo phông và quần jean thoải mái, mái tóc bù xù vuốt lởm chởm gợi cảm giác về chàng trai thích phiêu du và sôi nổi. Hóa ra giữa những nét sương gió trưởng thành trên gương mặt anh vẫn lưu lại sự sôi nổi, phiêu lãng của chàng trai năm ấy. Anh vẫn chẳng đi đâu xa, vẫn ở ngay đó, hát và mỉm cười với tôi. Dường như mọi thứ xưa nay chưa từng đổi khác, bởi vì mùa hạ chưa bao giờ đổi khác, những cơn mưa chưa bao giờ ngừng đến khi hạ về. Và tôi vẫn cứ muốn như này thôi, hãy cứ mưa và anh vẫn cứ hát.
Hạnh phúc không dễ tìm
Hoàng đưa tôi về, suốt chặng đường không khí trở nên trầm mặc không phải vì chúng tôi không có gì để nói với nhau mà vì có quá nhiều điều, nhiều niềm đau không thể nói nên lời. Bất chợt Hoàng mở lời phá vỡ sự yên lặng trong xe:
- Vy, chúng mình có thể lùi lại những thương tổn đã qua để cùng nhau bắt đầu lại không em? Bắt đầu một tình yêu trưởng thành hơn, anh muốn cùng em vẽ một câu chuyện không cốt nhưng hãy có kết.
Hoàng nhìn Vy, ánh mắt anh nói lên sự chân thành nhưng cũng biểu lộ chút mệt mỏi có lẽ vì công việc. Vy ngập ngừng:
- Hoàng, hãy cho em chút thời gian. Chắc anh mệt rồi, anh về nghỉ ngơi nhé.
Về đến phòng Vy gieo mình nằm xuống giường nghĩ ngợi, có lẽ cô cũng từng chờ đợi giây phút Hoàng nói những điều vừa rồi. Có lẽ cô cũng có thể thử bắt đầu lại một tình yêu trưởng thành hơn, nhưng cô sắp rời đi, một khoảng thời gian không quá dài nhưng liệu có khiến giữa cô và Hoàng có khoảng cách, rồi lại thêm những tổn thương mới lúc đó sẽ không thể có một bắt đầu nào khác. Vy xoa xoa hai bên thái dương và thấy mình nghĩ ngợi quá nhiều, nếu tình yêu lại do dự bởi những điều nhỏ nhặt đó có lẽ cô đã sớm quên Hoàng. Vy vùng dậy với tay lấy điện thoại trong túi xách, cô nhắn tin cho Hoàng:
- Hoàng, 3h chiều mai em đợi anh ở Café Xưa.
Đó là góc quán quen nơi ngày xưa cô và Hoàng hay đến, sau khi chia tay cô không còn hay lui tới. Phong cách bày trí ở đây đã thay đổi nhiều, không khí trở nên khác đi nhưng có một điều là quán vẫn tĩnh lặng và mang đến cảm giác hoài niệm cho những ai bước vào quán. 3h chiều, Hoàng đã ngồi đợi cô từ lúc nào. Vy mỉm cười ngồi đối diện anh:
- Anh đến rồi, anh gọi gì chưa?
Hoàng nháy mắt:
- Em vẫn vậy, đúng lúc anh đợi sắp mòn mỏi thì xuất hiện. Mà em bảo em đợi anh cuối cùng lại là anh đợi em
- Em đúng giờ mà
Vy nhìn đồng hồ đúng 3h:
- Ừ, đồng hồ anh chạy nhanh thì phải
Vy phì cười trước câu chuyện nhạt nhẽo của Hoàng, có lẽ kể từ tin nhắn tối qua cô gửi cho anh cả hai người đã tìm lại được những cảm xúc thân quen cũ. Và hôm nay, câu trả lời của Vy sẽ là một khởi đầu mới cho cả hai.
Vy gọi đen đá, thứ café mà trước kia chỉ có Hoàng gọi. Hoàng khẽ nói:
- Anh nhớ trước kia chỉ có anh hay gọi đen
Vy cười:
- Vâng, giờ em có thói quen uống café đen mỗi ngày
- Hoàng này...
Vy định nói cho Hoàng biết câu trả lời thì bất chợt điện thoại Hoàng reo:
- Đợi anh chút nhé. Alô....
Sau cuộc điện thoại Hoàng và Vy nhanh chóng đi vào bệnh viện, gia đình Khánh Nguyên và mẹ Hoàng đang ở ngoài phòng chờ. Gặp mẹ Hoàng Vy ngại ngùng bởi trước nay mẹ Hoàng vẫn không thích Vy. Bà Thanh Nhã tiến lại phía Hoàng rồi giáng xuống mặt anh một cái tát:
- Con xem con đã làm gì, con bé Khánh Nguyên tim đã vốn không tốt, thế còn đứa nhỏ Khánh Nguyên đang mang trong mình. Con muốn bất chấp hết mọi lí lẽ để đến với người con gái không xứng với con kia sao.
Bà Thanh Nhã vừa dứt lời tất cả mọi người đang ngồi trong phòng chờ đều im lặng, kể cả Vy cô cũng không muốn biểu lộ chút sửng sốt nào. Tình huống này đối với Vy mà nói cô không hiểu được. Vy trở về nhà sau cơn mưa tầm tã, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô dì Lan gặng hỏi đã có chuyện gì. Vy chỉ trả lời qua loa rồi lên phòng, cô kiểm tra lại một lượt hành lí, chiều mai cô ra sân bay đi Nhật.
Sau khi từ bệnh viện trở về Hoàng đã cố gắng gọi cho Vy nhưng cô tắt máy liên tục. Phải đến chiều hôm sau khi anh vào thăm Nguyên anh mới biết cô đã lên máy bay. Khánh Nguyên sụt sùi vin vào cánh tay Hoàng:
- Xin lỗi anh, chỉ vì sai lầm của em mà khiến mẹ anh hiểu lầm. Tối qua em đã gửi e-mail cho Vy, vì em biết dù có gọi chị cũng sẽ không nghe máy. Không biết Vy đã đọc mail của em chưa. Nhưng em thật sự cảm thấy có lỗi.
__________
Thời tiết Nhật Bản lạnh căm và mưa rả rích khiến Vy nhớ về Hà Nội. Cô thích nhất mùa Hà Nội lạnh căm căm và những ngày mưa ngập phố. Cô thích cảm giác ngồi sau xe Hoàng trong những chiều mưa rồi lùa tay vào túi áo anh thủ thỉ vài câu chuyện nhỏ. Vy giật mình, cô lại nhớ đến Hoàng. Đêm trước khi rời Hà Nội cô đã mở email và đọc được những dòng Khánh Nguyên viết. Cô thấy tiếc cho Khánh Nguyên nhưng cũng biết đâu một phút nông nổi của tuổi trẻ sẽ đưa Khánh Nguyên và người đàn ông mới quen tên Dương tìm thấy hạnh phúc, nên như vậy vì Khánh Nguyên cũng đã tổn thương nhiều khi mãi dõi theo Hoàng. Ngày hôm sau Vy đã lẳng lặng ra đi mà không để lại lời nhắn gì cho Hoàng. "Hay là mình cũng muốn để anh nếm vị tổn thương khi là người ở lại", Vy bật cười vì suy nghĩ của mình.
Lang thang trên con phố nhộn nhịp của Tokyo Vy thấy thèm khủng khiếp được kết nối với một người nào đó. Không nhất thiết là phải bước bên cạnh mình ngay khoảnh khắc đó mà chỉ là biết được có người chờ mình. Vy cầm điện thoại lên do dự, cũng đã hơn 1 năm rồi có lẽ Hoàng đã chờ cô mòn mỏi hoặc anh đã đặt dấu chấm hết cho hy vọng của anh. Nhìn màn hình chợt sáng rồi tắt Vy thở dài đút vào túi áo thì điện thoại chợt rung báo tin nhắn đến:
- Café Xưa vẫn có người chờ em.
Vy mỉm cười hít vào hơi lành lạnh của đêm Tokyo, bầu trời đêm mưa sẫm màu nhưng bầu trời phía trước của Vy sẽ trong và an nhiên. Tình yêu và hạnh phúc đôi khi không phải không dễ tìm mà là cách chúng ta tha thứ cho những thương tổn trong nhau và cách chúng ta vẽ sắc màu nào trên bầu trời thuộc về mình.
....