80s toys - Atari. I still have

Lạc lối - Phần 2

Posted at 27/09/2015

241 Views

"Ở thời kỳ nào cũng có vài nhà văn xuất chúng", tôi nói thế và gã cũng chịu mang quyển sách về nhà đọc. Qua hôm sau, tôi thấy gã lọ mọ trước tủ sách của các nhà văn Pháp. Thay đổi được một ai đó quả thật rất vui.
Ở Blue tưởng chừng có một chút gì đó hơi trẻ con, vô tư. Nhưng gã lại mang tâm hồn già cỗi và rất khó hiểu. Đó là vào một ngày mưa, khi những bong bóng nổi lên dưới mặt đường rồi lại vỡ ra; biến mất, tôi với gã đứng trước cửa hiệu để hút thuốc vì trong quán có Noah đang học chữ cùng Thomas. Gã đột nhiên hỏi tôi:
- Jack, cậu cảm nhận như thế nào về màu xanh?
- Hy vọng...
- Cậu dùng cái giọng ỉu xìu để nói lên từ ấy nghe thật kỳ cục! Còn gì nữa không?
- Ừm...sự tự do chăng?
- Sự độc nhất vô nhị! – gã hào hứng hét toáng lên – không một màu nào có thể pha nên màu xanh, nó là đặc biệt nhất, là duy nhất! Nào, nếu cậu đoán trúng điều cuối cùng tôi sẽ khao cậu chầu bia.
Tôi nhìn gã hồi lâu, rồi trước khi kịp nhận ra, tôi nghe thấy mình đáp:
- Sự bí ẩn.
Mặt gã từ bất ngờ chuyển sang khoái chí, gã cười đến mức sặc khói thuốc.
- Tôi thích cậu quá Jack ạ! Đúng, hoàn toàn chính xác! Ai cũng có thể thấy vẻ u ám, nỗi muộn phiền của màu đen hoặc xám, rất rõ ràng đúng không? Còn màu xanh chứa một nỗi buồn rất kín đáo, cực kỳ bí ẩn. Nó ẩn mình dưới lớp xanh huyền bí, nhưng sâu thẳm trong đó là màu đen, một màu đen đậm đặc.
- Cậu có gia đình không, Blue?
- Vớ vẩn, không một màu nào có thể pha thành màu xanh cả.
Chúng tôi im lặng, cùng nhìn bầu trời dần khoác màu xám tro. Phía xa, qua những sợi dây điện chằn chịt xen kẽ nhau, tôi thấy vài chú chim vỗ đôi cánh mỏi mệt để tìm đường về tổ ấm. Rất lâu sau, Blue bảo tôi đưa gã một cây bút và một tờ giấy trắng, rồi hí hoáy viết lên đó những dòng chữ ngoằn nghèo khá khó đọc. Một bài thơ, tôi há hốc mồm khi gã chìa cho tôi bài thơ tiếng Anh mà tôi biết chắc rằng gã tự làm.
I love when seeing blueBlue a sky, blue an oceanBlue as if it's always trueThings all around keep being blueAnd sky turns grey and then turns blackAnd so does ocean, but no differenceFor black of blue, for grey of blueFor deep inside, blue still remains...
Tôi hiểu sẽ chẳng có chầu bia nào cả. Gã thật xảo quyệt.
***
Mọi thứ chắc vẫn yên vị như vậy, và tôi chắc cũng là một Jack hư vô như bây giờ nếu nàng không xuất hiện. Thú thật, nàng là người phụ nữ có nét đẹp sắc sảo nhất mà tôi từng gặp, gương mặt phảng phất sự kiêu sa sắc bén đến mức tôi sợ nhìn nàng, nhìn vào đôi mắt mọng nước một cách khó hiểu của nàng. Đó có phải là lý do không nhỉ? Tôi để ý nàng lui đến hiệu sách này mỗi tuần hai lần, và đã liên tục ba tuần nàng cứ đến đây; chọn một quyển sách mà tôi biết nàng không hề đọc, và quan sát nhất cử nhất động của tôi như thể tôi là một cái xác đội mồ sống dậy. Có lần, tôi thấy nàng quyết định đứng lên từ dãy bàn và tiến về phía tôi, nàng đi rất chậm, bước chân tập tễnh như đứa trẻ. Nhưng khi nghe Mike gọi tên tôi, sắc mặt nàng liền thay đổi: cơ mặt giãn ra và sự nhẹ nhõm xâm chiếm lấy nàng. Thế rồi, nàng quay gót đi ra cửa. Một tháng sau đó, nàng bặt tăm. Nàng là ai nhỉ?

***
Đầu tháng mười hai, không khí Giáng Sinh chưa chi đã tràn ngập khắp thành phố nhỏ bé này, như thể ngày nào cũng là lễ Giáng Sinh vậy. Mike đã tậu trước một cây thông cỡ trung, cùng với vài bộ trang phục mùa đông cho tôi, trong đó tôi thích nhất chiếc khăn choàng màu xám tro như màu của bầu trời mà tôi và anh bạn rocker đã cùng chìm đắm vào suốt buổi chạng vạng. Blue đã bốn ngày không đến cửa hiệu, có lẽ gã bận đi lưu diễn, tôi hy vọng gã sẽ được công nhận tài năng vào một ngày nào đó, còn nếu ích kỷ một chút, tôi mong gã đừng biến mất để rồi lại quên hết tất cả như tôi. Thomas thì đến đều đặn hơn, Noah cũng vậy. Thằng bé vô cùng kiên trì, nó đã ngồi trọn một ngày để chép cho đúng chính tả đoạn văn mà thầy giáo đưa ra. Tôi vẫn còn giữ tờ giấy nhăn nhúm do nó vò lại vứt đi trong lúc tức giận, đơn giản chỉ vì nó nhầm lẫn vài chữ cái. Noah đến nay đã viết được những cấu trúc khó, thằng bé có trí nhớ tốt và rất thông minh, nhưng nó vẫn vô cùng kiệm lời với tôi. Mike từng đề nghị việc bao bọc thằng bé. "Cháu cần phải tìm kiếm", nó chỉ nói vậy rồi bỏ đi cùng cây đàn guitar.
Qua ngày thứ sáu thì Blue đến, mắt gã thâm quần và khoe rằng tiếng đàn điên loạn của gã đã làm các khán giả ở quận kế bên chết mê chết mệt. Gã đập tay thân thiết với tôi rồi biến về chỗ mấy tủ sách. Tôi nhìn theo gã, thích thú như ngắm một chú sói đen đang nâng niu những đóa hoa lộng lẫy. Ngay lúc ấy, nàng bước vào. Lần này trông nàng tự tin hơn, quả quyết hơn, nàng xấng đến chỗ tôi và nói một tràng:
- Em không thể tập trung được vào bất cứ việc gì! Em không thể chịu được nữa. Anh âm thầm bỏ đi một cách vô trách nhiệm, và biệt tăm mấy năm trời. Em tưởng anh đã mất trong tai nạn ô tô liên hoàn năm đó. Lần vô tình thấy anh ở gần nhà hát em đã suýt ngất, nhưng em đã cố theo anh về tận đây. Rất giống, anh rất giống người đó!
Tôi ném cho nàng cái nhìn ngỡ ngàng.
- Ai cơ?
- Lucas...
Như thể có ai vừa đánh một phát vào ngực tôi. Lucas...đây chính là cái tên từ giọng nói thường gọi tôi trong hư vô. Đầu tôi bắt đầu nhức nhối, tôi nhăn nhó nhìn nàng ấy.
- Xin lỗi, nhưng tôi không còn...
- Em đã cho điều tra về anh...
Không kịp để cho tôi phản ứng, nàng tóm lấy tay trái tôi rồi xỏ vào ngón áp út chiếc nhẫn trơn bằng bạc, nom rất giống nhẫn cưới. Tim tôi thắt lại khi nhận ra nó hoàn toàn vừa khít với tôi, và nước mắt nàng rơi xuống. Bất chợt, một loạt hình ảnh vồ vập đập mạnh vào trán tôi, tôi thấy gương mặt thánh thiện của mục sư, những vị khách lộng lẫy đang yên vị hai bên hàng ghế; lẫn trong đó, hằn lên gương mặt phảng phất nét buồn nhẹ nhàng của một cô gái làm lòng tôi trùng xuống. Đó là cảm xúc lúc bấy giờ, hay chính là cảm giác của tôi ở hiện tại? Rồi từ phía xa, nàng xuất hiện với bộ váy trắng, ngồi trên xe lăn mỉm cười hạnh phúc. Nàng được một người đàn ông trạc lục tuần đẩy xe về phía tôi. Mái vòm nhà thờ rộng vô cùng tận, và ánh sáng dần chói lóa, cho đến khi tất cả các hình ảnh chập chờn ấy biến mất.
Tôi thở hắt ra một tiếng, gần như là sợ hãi. Nàng từng là người tôi quen, hơn nữa còn là vợ tôi! Ngay lập tức, tôi nhìn xuống đôi chân ẩn sau lớp váy dài của nàng
- Một chiếc chân giả, những liệu pháp trị liệu... - nàng thổn thức – mặc dù em không thể chạy nhảy như ngày bé nữa, nhưng gia đình và bác sĩ đã giúp em rất nhiều. Em đã được yêu thương trong một thời gian dài.
Nàng xúc động siết chặt lấy bắp tay tôi, như thể sợ tôi sẽ hóa thành mây khói. Một chiếc nhẫn vàng đính kim cương lấp lánh nơi ngón áp út nàng, tôi liếc nhìn nó, và nàng nhìn theo hướng mắt tôi.
- Em đã tái hôn...
Vậy đấy. Một kẻ mất trí nhớ gặp lại vợ cũ và nhận được tin rằng nàng đã tái hôn. Tôi gật đầu một cách máy móc. Nàng tiếp tục:
- Anh vẫn còn nhớ tên em chứ?
Tôi lắc nhẹ đầu, cổ họng tôi nghẹn lại.
- Vậy còn tên cô ấy?
Tôi ném cho nàng ánh nhìn sửng sốt. Vẫn còn một người con gái ở trong cuộc đời trước của tôi sao?
Nàng cười nhạt, nhưng cái nhìn của nàng tràn đầy yêu thương, và tôi chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy tội lỗi với đôi mắt ấy.
- Trong mơ anh cũng gọi cái tên đó, vậy mà... - nàng nói vẻ châm biếm, rồi liền lấy lại hơi – dù sao em rất vui vì gặp lại anh và biết anh vẫn mạnh khỏe. Hãy liên lạc với em nếu thấy nhớ sân khấu. Em vẫn rất quý anh, Lucas...