Key Lime Pie

Posted at 27/09/2015

161 Views


Tôi biết mình yêu cô ấy, tôi biết điều này là sai lầm. Nhưng biết làm gi được khi mỗi ngày trôi đi, tình cảm trong tôi lớn dần, và đứa trẻ trong bụng cô ấy cũng thế.
***

Hết giờ làm, mệt, nãy thấy anh trưởng nhóm gọi gặp riêng, không biết có vụ gì. Anh ta là một người nguyên tắc. Hạnh - kế toán, người quản lý ngân sách- bảo anh ta bảo thủ và gia trưởng, và nhiều nhiều nữa, trong cuộc nói xấu lãnh đạo dài bất tận của dân văn phòng. Chúng tôi cùng phòng và khá thân nên được biết, Hạnh không ưa anh ấy từ hồi phỏng vấn xin việc, anh ngồi ở vị trí chủ xị.
- Ở đây có ghi sở thích là đọc sách và thời trang phải không ?
- Dạ vâng.
- Em có thể cho biết xu hướng thời trang xuân hè năm nay là gì không ?
- Dạ cái ấy em cũng không tìm hiểu kỹ lắm ạ, em chỉ thích xem và mua những mốt mới thôi ạ.
- À thế thì đấy không phải là thời trang, đấy là shopping em ạ.
Và sau khi bị xoay bởi vô vàn câu khó đỡ nữa, Hạnh chóng mặt bước ra khỏi phòng vấn, chân run run và miệng lẩm bẩm nguyền rủa.
- Anh ạ, lúc ấy em đã tính nộp đơn ở chỗ khác rồi, nhưng hôm sau lại thấy thông báo trúng tuyển và công ty mình, cầm thư mà em vẫn không hiểu tại sao.- Con bé thao thao kể.
Có lần anh ta mắng một em nhân viên mới đến mức ngất xỉu tại chỗ trong phòng. Sau khi em ấy được đưa ra, anh tiếp tục gọi điện mắng phòng nhân sự, lý do là tuyển nhân viên không đủ sức khỏe để chịu áp lực công việc. Chẳng có hi vọng gì anh ta thay đổi, mà đợi đến lúc đó, chắc đầu anh ta đã có nhiều hơn hai thứ tóc. Ài, lại nói xấu rồi, đúng là thói quen. Thôi kệ đi, nhóm này lập nên chỉ có mục đích làm dự án, xong xuôi, mỗi người lại về phòng ban riêng của mình.
- Mai sẽ có kỹ thuật viên của phòng nghiên cứu mật mã đến hỗ trợ chúng ta. Định kỳ tuần một lần theo yêu cầu của cậu. Sắp xếp lịch làm việc đi.
Anh lên tiếng, thứ giọng nam trầm cứng rắn, nghe không ra cảm xúc. Tôi dạ vâng lấy lệ, muốn nhanh chóng lao về nhà lăn ra ngủ, ngày dài lê thê.Nhắm mắt đưa chân, vừa đi vừa nhẩm tính, giờ này còn cơm nước gì nữa, chốc nữa qua tiệm Paris gateaux gần đây, ghé vào làm vài cái bánh, với nửa hộp sữa còn lại trong tủ lạnh, thể nào mà chả sống được qua đêm nay.
Bước chân ra khỏi cổng, tôi thấy mùi hoa sữa thoang thoảng. Tôi không thích mùi này lắm, mà ở đây thì trồng rõ nhiều, có lẽ mấy ông ở trển thấy hoa sữa mọc nhanh chi phí rẻ nên cho vào đại trà, nó gợi cho tôi những kí ức buồn về những tháng ngày cũ, hình ảnh khuôn mặt em lại lướt qua. Giá có thêm mùi hoa nhãn nữa thì tuyệt, rất đáng để ta thay sữa bằng rượu, và quên hẳn mấy cái bánh ngọt kia đi. Tiệm bánh sắp chuẩn bị đóng cửa, có một áo đỏ đang lau chùi tấm kính lớn ở bên ngoài, tôi đưa bước nhanh hơn. Uể oải đẩy cách cửa bước vào, nó có vẻ nặng hơn mọi ngày, phong độ mình sa sút quá, chắc phải đi tập tạ thôi, nếu không có người ở đây tôi đã đạp cửa xông vào cướp bánh rồi. Sau màn cười hỏi xã giao với áo đỏ đã quen mặt ở quầy, vừa đảo qua tủ bánh thưa thớt tìm kiếm, vừa xua đi màn cướp bánh dã man trong đầu.
- Ồ, anh tan ca muộn thế. Anh dùng gì ạ ?
- Key lime pie loại nhỡ, còn không em ?
Em ấy cười đáp lại:
- Vâng, may cho anh đó, chỉ còn một chiếc này thôi ạ !
Đang đóng gói thì có khách bước vào, một đôi xỏ ngón, jeans và t-shirt tím oversize. Khỏe khắn ? Không hẳn, hơi có phần xuề xòa, nhưng khuôn mặt lại có một chút quý phái mộc mạc, lại ẩn chứa sức sống ào ạt khó tả. Làn da như men sứ, chiếc mũi khẽ cong ra ngoài, hàng mi dầy, đôi mắt trong veo ánh lên nét cười tinh nghịch. Đẹp hoàn hảo và sinh động như một pho tượng thần vệ nữ trong trang phục hiện đại.
- Cho chị một chiếc Key lime.
- Dạ, em xin lỗi nhưng vị khách này vừa lấy chiếc cuối cùng của cửa tiệm rồi chị ạ.
Cô gái ấy nhìn sang tôi vẻ hơi bối rối, nụ cười đã chùng xuống. Tôi thì liếc sang kẻ vừa đá quả bóng về phía mình, lục tìm trong trí nhớ rằng tội tiết lộ thông tin khách hàng bị tù mấy năm. Thấy áo đỏ ta đang cười gian trá, mặt chẳng biểu hiện gì của ''em xin lỗi nhưng'' cả, tôi chẳng buồn trừng mắt đe dọa nữa, chỉ quay sang nói với cô gái bên cạnh :
- Nếu chị cần thì lấy chiếc này đi, tôi không nhất thiết phải lấy bánh chanh mà.
- Ồ thật thế ạ, vậy thì cảm ơn anh nhiều. Thật ngại quá.
- Vâng, rất sẵn lòng.
Khi ra khỏi tiệm rồi cô gái còn quay lại cười :
- Nếu gặp lại tôi sẽ mời anh cafe.
Tôi nhìn theo cô gái dần khuất sau cánh cửa kính. Đến và đi nhanh quá, mọi việc cứ như một cơn buồn ngủ vậy.
- Anh tỉnh chưa, lấy donut nhé, còn bốn cái này.
Ôi trời ơi, bán hàng kiểu gì đây, chào mời mà vẫn không quên chọc ngoáy, tôi phải kiện, phải đâm đơn kiện Paris Gateaus.
- Ừ, cho anh cả chỗ ấy đi.
Tôi rời khỏi tiệm, vẫn nghi ngờ cuộc gặp gỡ vừa qua, cô gái với nụ cười chưa bao giờ tắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Tươi mát như chiếc bánh chanh.
***
Sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi ánh nắng rọi vào qua cửa sổ, đầu óc mơ hồ nhớ lại mình đã với tay tắt chiếc đồng hồ ba bốn lần gì đó, mỗi lần tôi trễ thêm mười phút. Thấy người hơi gai gai, có dấu hiệu cảm lạnh rồi. sẽ là một ngày khó khăn đây, nay phòng lại có nhân viên mới nữa chứ. Lóc cóc đến văn phòng với tệp giấy xì mũi trong cặp. Dựa người vào thang máy, hình dung ra anh trưởng nhóm sẽ mắng gì, trừ lương, đuổi việc, chẹp...
Bước vào phòng họp là tôi rẽ xuống cuối, lần ngay đến chiếc ghế trống ở góc, đưa mắt về phía ghế nhóm trưởng, anh ta đang nhìn một cách nghiêm nghị, cười trừ vậy. Nhưng ghế bên cạnh anh ta. Thật khó tin. Là cô ấy, cô ấy cũng đã nhận ra tôi, khóe môi cong lên, không nhìn ra nụ cười đó là vui mừng hay chế giễu. Tôi dùng khẩu hình miệng, nếu là người thông minh, chắc cô ấy sẽ nhận ra :
- Key lime.
Phải chăng là duyên phận, tôi mong đến tan họp để nói chuyện, nhưng đến lúc ngồi lại căng tin với nhau cùng 2 cốc cafe công sở, tôi lại chẳng biết nói gì. Cô ấy cười dịu dàng, vẫn luôn cười từ khi nói ''Cafe nhé, tôi mời''.
- Tôi đang mang bầu, thèm chua. Hôm rồi phát hiện ra Lime key pie của tiệm gần cổng công ty mình ngon quá, thế là nghiền luôn. Người ta bảo, con trai thèm chua, con gái thèm cay, thế mà ngày trước mẹ mang thai tôi, toàn đòi bố nấu canh chua, cuối cùng lại sinh con gái như ai, ha ha.
Đôi mắt cô ấy nhìn ra xa, nụ cười ấm lại.
Tôi lúc đó vẫn cứ nghĩ cô ấy nói đùa. Cô ấy trẻ con quá, chẳng có vẻ gì là phụ nữ trưởng thành cả.

Key lime không phải là mẫu người của công việc, năng suất chỉ ở mức trung bình và dừng lại ở mức hoàn thành vừa đủ công việc được giao với thời gian gấp rưỡi người bình thường. Cô ấy nói :
- Thời gian là thứ tài nguyên duy nhất tôi cảm thấy đủ dùng, mọi nguyên tắc và chuẩn mực sông của tôi đều xây dựng trên cơ sở của một kẻ rỗi rãi. Có lẽ tất cả sẽ sớm thay đổi khi tôi trở nên bận rộn hơn, ai mà chẳng thay đổi phải không ? : )
Có lần, Hà - một thành viên trong nhóm phụ trách mảng truyền thông- đưa ra một định nghĩa theo tôi là sai lầm và đã cùng tôi tranh luận cả nửa giờ đồng hồ. Nếu không có tiếng nói chung, chúng tôi không thể nộp một bản báo cáo hoàn chỉnh cho nhóm trưởng. Tôi nhận ra điều này là là vô nghĩa nên dừng lại và tham khảo ý kiến của chuyên gia.
Thấy vùng chiến sự đã lập lại hòa bình, Key đẩy chiếc ghế xoay đến gần chỗ tôi đánh mắt và nhỏ giọng :
- Sao anh không nói cho Hà nhận ra cái sai của nàng ?
- Nói đến bao giờ, sắp tan sở rồi.
- Thì nói cho tan sở luôn đi.
Cô ấy cười tinh nghịch.
Đôi mắt ấy, nụ cười ấy, chúng dần dần gặm nhấm tôi.
Đến văn phòng, việc đầu tiên Key làm sau khi ngồi vào bàn là tháo ngay chiếc dép dưới chân ra, chắc quãng đường dài như mê cung trong tòa nhà làm chân cô ấy đau.
Mà tại sao cô ấy lại một mình ở thành phố này vậy, chồng cô ấy đâu. Tôi thật sự không dám hỏi, tư cách gì, lý do gì. Sự quan tâm và cảm thông của đồng nghiệp ư. Anh vượt quyền rồi :
- Ốm rồi mà cậu vẫn không chịu đi giày à, cậu còn muốn ốm đến bao giờ nữa. ( Chúng tôi đã thay đổi cách xưng hô khi biết cùng sinh năm 93)
- Cậu đi giày mà vẫn ốm đó thôi.
- Ờ, nếu tôi có một đứa bé trong bụng thì mọi chuyện đã khác.
- Đúng rồi, cậu sẽ ốm nặng hơn cả tớ bây giờ.
Tôi không đấu lại Key, trong khi cả hai vừa nói chuyện vừa lau nước mũi.
- Cậu thử tưởng tượng xem, khi cậu ốm, virus cúm sẽ đi vào máu và cũng làm đứa trẻ ốm, cả hai đều sẽ sổ mũi, nhưng cậu có thể tự lau nước mũi được, trong khi, chẳng có ai giúp nó...

Disneyland 1972 Love the old s