Khi còn yêu người ta còn ước

Posted at 27/09/2015

305 Views

3em;">- Tôi không dọa dẫm cậu, tôi nói là sẽ làm. Và đừng có nghĩ tôi là thánh, tôi không nhân từ như vẻ bề ngoài đâu! – Dương ngưng cần câu, đối mặt với Phong, nói – ... Giữa tôi và Lan Anh không có gì cả ngoài tình bạn, ngừng ngay cái trò trẻ con của cậu đi. Đừng để cô ấy lo lắng thêm nữa.
Và anh đứng dậy, bỏ lại cái cần câu trong lán, cất bước trở về.
- Cậu có dám chắc là không có gì ngoài tình bạn? – Phong hơi ngoảnh mặt lại sau, nửa hỏi, nửa chua chát tự trả lời.
Dương cũng chỉ giật mình, khựng lại trong vài giây sau câu hỏi đó của Phong. Nhưng rồi anh cũng không trả lời mà chỉ lặng lẽ rời khỏi hồ câu sau đó...

7.
- Đứa bé ấy thật đáng thương – Lan Anh nói trong viện cô nhi mà lúc trước cô đã đến với Dương. Chỉ có điều, người đồng hành với cô lúc này là Phong.
Phong lắc đầu, nhìn chăm chăm vào mấy đứa nhỏ:
- Tội nghiệp chúng nó thật mà bệnh này đâu có thể chữa được.
- Có lẽ điều khác biêt duy nhất là chúng còn may mắn chưa hiểu chuyện, cứ vô tư mà sống nốt những ngày còn lại thật vui vẻ là được.
- Anh lại chẳng thấy khác biệt, nếu chúng nó sớm nhận thức được căn bệnh chúng đang mang trong người thì chúng sẽ quý trọng thời gian hơn, làm được nhiều việc hơn so với thế này. – Phong nói.
- Anh hơi chai sạn quá rồi đó. – Lan Anh ngước nhìn Phong, tỏ ý hơi trách móc. Phong lắc đầu, cười mỉa mai:
- Ít nhất chúng nó còn được chăm sóc tử tế, em biết anh lúc nhỏ còn cực khổ hơn chúng nó nhiều không. Vì thế, anh rất rõ ràng trong những chuyện này. Đơn giản là anh nói ra những gì anh nghĩ thôi. Và em, anh thấy em cũng không nên đến đây nhiều, dù gì chúng nó cũng bị...
- Anh đang hơi nhẫn tâm đấy! – Lan Anh hơi giận dữ, quắc mắt nhìn Phong.
- Anh cũng chỉ nghĩ cho em thôi – Phong trả lời.
- Anh!
- Anh không phải là thánh, cũng không phải là thiên thần! – Phong gắt lên – Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông với những suy nghĩ của riêng anh mà em thì vốn chẳng quan tâm gì đến nó, phải không? Anh không sinh ra trong một gia đình giàu có để mà có thời gian học cái gọi là tình thương hay cái gì đó tương tự vậy. Anh chỉ được xã hội này dạy cho rằng nếu không dẫm đạp lên người khác mà tiến lên thì anh sẽ bị người khác kéo tụt xuống thôi. Em có hiểu không?
- Ngụy biện! – Lan Anh quát lại vào mặt Phong – ...anh cho rằng tình thương anh không thể học vì anh còn bận rộn với công việc của cuộc sống hay chăng chỉ là vì bản chất con người anh là như thế?
Phong sững người lại. Những lời nói của Lan Anh như cái tát vào mặt làm anh tê tái, bàng hoàng nhận ra biết bao thứ. Chỉ cho đến khi giật mình trở lại thực tại thì chỉ còn cái bóng của Lan Anh đã bỏ đi rất xa ...
8.
Chiều lặng, gió cũng thôi ngừng thét gào trên đồi vắng mà cô độc một bóng người nơi đó. "Sẽ còn mãi những điều ước chứ?" – Dương tự nhủ, thả mình xuống nền cỏ, bỏ mặc bụi đất bám vào bộ vest.
"tít, tít" – Chiếc điện thoại nháy lên âm thanh báo tin nhắn. "Cậu đến quán cà phê lần trước được chứ? Phong". Ngập ngừng, Dương thở dài, bởi trong anh, linh tính về hình bóng một người con gái lại sắp nhòe đi, vụt đi thật xa trong biển người mênh mông này một lần nữa. "Ước gì ...ta sẽ mãi còn ước..." – Dương xót xa tự nhủ. Và anh đứng dậy, phủi bụi bám trên người rồi bước vào trong xe, lái tới quán cà phê mà 3 năm trước thôi, tim anh đã nhói đau một lần và có lẽ những giọt mưa ấy sẽ lại giá buốt lần nữa.
Chỉ một quãng đường từ ngọn đồi "cô độc", như cách Dương vẫn gọi nó, tới quán cà phê mà thời tiết đã thay đổi kì lạ. Mưa đổ lạnh buốt tim Dương, và mưa đổ ào ạt cả bên ngoài khung cửa ô tô. "Đã sẵn sàng để người đó xa khuất mờ mãi chưa, tôi ơi?" – Dương cười nhăn nhó. Và chiếc xe dừng lên bên vệ đường, trước cửa quán cà phê...
Đường vắng, có chăng chỉ còn vài chiếc xe chạy vội để tránh khỏi cơn mưa rào đang ào ạt trút nước. Dương bước ra khỏi xe, và sững sờ, phó mặc chiếc ô đen nằm lại trong xe khi thấy Phong đang ngồi cùng Lan Anh tại cái bàn gỗ mộc mạc mà cũng chính tại đó, 3 năm trước, họ cũng đã ở đó. Cũng chỉ là tự lừa dối mình như Dương hay nói, khi bản thân anh đã đoán ra mọi việc ngay khi nhận được cái tin nhắn kia của Phong. Nhưng, có những thứ trong cả đời này mà dù nó chỉ xảy ra 1 lần người ta cũng phải chứng kiến, phải đối mặt dù nó khó khăn đến chừng nào. Có lẽ, Dương cần sự thanh thản và giải thoát cho chính mình...

Insane