Kế hoạch bất thành
Posted at 27/09/2015
222 Views
..
Rồi hai đứa vừa đi vừa bàn kế hoạch tác chiến tiếp theo, mãi đến tận nhà tôi, cậu ta vẫn còn nhút nhát nhưng có lẽ đã khá hơn trước nhiều.
Cuối cùng thì cũng đến cái ngày mà Quốc trông chờ: sinh nhật chị Nghi.
Tiết hóa của cô Vân - người nổi tiếng khó tính - tôi không dám nói chuyện với chị Nghi mặc dù ngồi ngay sau chị, bèn chuyền cho chị một mẩu giấy ghi: "ra chơi xuống canteen nha, em có chuyện cần nói...."
Vào giờ ra chơi tôi với Quốc chờ chị ở canteen, thấy Quốc căng thẳng cầm con búp bê được gói cẩn thận, tôi chợt thầm ước giá như mình là chị Nghi thì tốt biết mấy...
Chợt dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang:
- Này hẹn chị có việc gì? - Giọng chị thánh thót nhưng nghe có vẻ hơi đáng sợ. Tôi vội trả lời:
- Chắc chị còn nhớ , đây là Quốc người hôm trước...cậu ấy có việc cần nói với chị... - Nói đoạn tôi ba chân bốn cẳng chạy về lớp, để mặc Quốc tự xử.
Không biết cu cậu làm ăn ra sao, ngay khi tan học tôi đã chờ sẳn, để moi thông tin: - Hey, chị ấy có nhận quà không, đồng ý chưa?
Quốc thẹn thùng cúi đầu: - Ừm, nhờ ơn cậu Nghi đồng ý đi xem phim với tớ rồi, còn nói là con búp bê trông cũng hơi dễ thương...
- Oh bà chị này cũng thật dễ thương thì dễ thương sao lại hơi nữa, dù sao cũng chúc mừng cậu, cố lên. - Tuy nói vậy nhưng tôi lại cảm giác mình rất buồn, dường như có ai đó đã cướp mất của mình thứ mà mình vô cùng quý trọng.
Đúng 7h thì có tiếng chuông cửa, tôi chạy ra, một người thanh niên rất bảnh mặc chiếc áo thun ngắn tay màu đỏ xậm cùng với quần jean màu xám tro trong rất ngầu, còn cả đôi giày kappa nâu nữa chứ ...đang vẫy tay chào tôi, trong rạng rỡ vô cùng:
- Chào cậu Ái Thi!
- Wow, Quốc trông cậu rất nam tính, đúng kiểu người mà chị Nghi thích đó! - Quả thật vào một giây trước tôi như bị cậu ta hút hồn, không còn nhớ gì nữa - Cậu chờ tý, chị Nghi xắp ra rồi. tôi vội vào nhà để tránh chạm phải ánh mắt mê hồn của cậu ta...
Từ cửa sổ phòng nhìn xuống, hai bóng dáng một nam, một nữ sánh vai nhau bước đi...có lẽ họ đang rất hạnh phúc...haiz...Tôi thở dài nằm lăn ra giường rồi thiếp đi lúc nào không nhớ.
Được một lúc lâu, tôi nghe loáng thoáng hình như tiếng chị Nghi, rồi bước chân nhỏ dần, chắc chị đã lên gác.
Là la la....la lá la.. la là... "Alo, Thi nghe ạ", tôi bật dậy trả lời điện thoại.
- Anh đây, anh đang trước của nhà, em ra gặp anh một lúc.
- Xin lỗi, tôi không muốn gặp anh, xin anh về cho - Tôi gắt gỏng.
- Em không ra anh sẽ không về - đầu giây bên kia vang lên giọng nói vừa van xin vừa kiên định.
Tôi cúp máy bước ra cổng:
- Sao anh lại tìm tôi, ngày trước là anh ra đi trước mà!
- Anh xin lỗi, nhưng từ ngày đó anh đã không ngừng nhớ em, anh đã tự dằng vặt chính bản thân mình, tại sao lại rời bỏ em...hừm... nhưng thôi hôm nay là sinh nhật em, anh có quà tặng em, chúng ta làm lại từ đầu được không em - anh ta nói với vẻ mặt thật đáng thương như một đứa trẻ mắt phải sai lầm vô cùng to lớn, chìa về phía tôi một lọ thủy tinh chứa đầy những ngôi sao giấy lấp lánh. - đây là những ngôi sao do chính tay anh làm...
- Hừm, từ bao giờ anh lại có hứng thú làm quà tặng người khác thế, trước đây anh đâu có quan tâm đến sinh nhật tôi - giọng tôi như quát lên - anh cầm về đi tôi không cần.
Mắt anh ta như dại đi: - Xin em đừng như vậy, anh biết em còn thích anh mà, cho anh một cơ hội nữa thôi..
- Này anh kia, anh là ai, Ái Thi đã không muốn nói chuyện với anh nữa, mong anh tôn trọng bạn ấy!
- Quốc sao cậu lại đến đây? - Tôi mở to mắt nhìn về phía Quốc.
- Cậu là ai đừng xen vào chuyện của chúng tôi - Lâm có vẻ bực bội.
- Tôi là bạn của cô ấy, anh không nghe cô ấy nói anh về đi àh - Quốc cố đuổi anh ta đi.
- Này cậu muốn ăn đấm àh, biến đi nhóc!
- Anh mới là người nên đi Lâm àh, cậu ấy là bạn tôi, anh đừng thô lỗ như vậy.
Lâm quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt đau khổ mà trước đây chưa bao giờ tôi thấy. Tôi biết giờ đây anh cảm thấy đau đớn lắm .... Nhưng tôi không thể nào bỏ qua những đau khổ mà anh ta đã mang lại cho tôi. Anh lặng lẽ đặt lọ sao xuống cạnh tôi, rồi vội quay lưng đi như có giấu sự buồn bã trên khuôn mặt mình. Bóng anh đã khuất xa nhưng sao tôi không thể rời mắt khỏi bóng dáng ấy, dáng người cao lớn, cái bóng dáng mà tôi từng khao khát dựa dẫm vào.
- Người đó là ai vậy, sao cậu có vẻ không vui thế? - Quốc hỏi tôi
- Ừm, là bạn trai cũ, mà giờ này sao cậu đến đây? - Tôi cố lảng sang việc khác.
- Mình quay lại vì muốn... tặng quà sinh nhật cho một người - Quốc trả lời ấp úng. Tôi ngạc nhiên: - Trời chẳng lẽ cậu quên đưa quà cho chị Nghi hả? Sao ngốc vậy?
- Không... là tặng cho cậu đó, không phải hôm nay cũng là sinh nhật cậu sao? Cậu nghĩ tôi tệ thế à, ngay cả người bạn tốt mà cũng không có quà sao? - cậu ta đặt lên đầu tôi một cái hộp gì đó to to, bọc giấy gói đủ màu đẹp lắm.
- Cám ơn cậu, tôi vui lắm....