Ở lại đây, cùng với nhau
Posted at 27/09/2015
296 Views
( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Tớ có quá ngu ngốc khi chờ một người mà họ đã đi rất xa?
***
1. Cô gái bé nhỏ giữa lòng Sài Gòn.
Tháng mùa thu, rộn ràng trên facebook và các mạng xã hội đăng tải về hoa sữa Hà Nội. Từ bé đến giờ, tôi chưa một lần đặt chân ra đất thủ đô vì vậy hoa sữa là một loài hoa vô cùng xa lạ. Có người bảo hoa sữa rất thơm và yêu thích nó, nhưng cũng có người bảo mùi hoa sữa rất hắc và khó ngửi nên không thích. Giữa những ý kiến trái chiều khác nhau, tôi bắt đầu tò mò về một loại hoa bé tí ti trong xa ngoảnh lại như những vệt sữa trắng thơm của chúa trời ban tặng. Thế là tôi lên mạng tìm kiếm những thông tin về chúng, lưu lại những bức ảnh về chúng...
Rồi mùa hoa bay đi. Năm tháng bay đi. Thu qua, đông đến, xuân về, hạ sang...Và Thu lại đến thêm nhiều lần sau đó. Hoa sữa lại "nở" khắp mạng xã hội khi tháng mùa thu mới vào chu kì chưa đầy một tuần. Tôi tự dưng nhớ hoa sữa như một người bạn lâu năm gặp lại. Bỗng dưng tôi thấy mình như được ngửi cái mùi thơm hăng hắc đặc trưng mà chưa một lần biết đến....hoa sữa là gì.
Kíttttttttttt...Kíttttttttttt....
Tiếng phanh xe buýt gắt lên rồi dừng lại ở trạm cuối cùng. Tôi rời mắt khỏi màn hình điện thoại rồi ngơ ngẩn nhìn cảnh vật qua ô cửa sổ. Những con đường về kí túc xá hôm nay sao lạ đến ngỡ ngàng. Trời đã nhá nhem tối trong tiếng ồn ào của động cơ xe. Người đã xuống hết, xe lại lướt đi vào bến đỗ. Tôi vội rút tai phone đang nghe ra khỏi tai rồi ngoái nhìn những biển hiệu trên đường. Tôi biết mình đã lên nhầm xe buýt! Tôi đã lên Sài Gòn khá lâu, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu rõ hết các tuyến đường mà xe buýt đi qua. Lúc mới đi loại xe công cộng này, tôi luôn bị các chú mắng cho một trận tơi tả vì đón nhầm bến, nói sai trạm hay không biết cách soát vé tự động. Xe buýt ở Sài Gòn nhiều vô kể, cái màu xanh trắng cứ lích nhích khắp nơi ở mọi con đường của thành phố.
Tôi bước xuống đường nhìn dòng người chen nhau trên khắp ngã ở Sài Gòn nhưng không một ai quen thuộc. Nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã hơn 6 giờ 30 tối, và chẳng còn xe về quận 7. Nhấc điện thoại và gọi cho Đăng, anh bạn học chung từ cấp II đến đón. Hơn 30 phút sau, Đăng đã đạp xe lọc cọc đứng trước chợ Bến Thành đón tôi.
- Sao hôm nay em lơ đễnh thế? - Đăng hỏi tôi.
- Em cũng không biết nữa...- Tôi bối rồi.
- Thôi, lên xe nhanh đi, anh đưa em về, tối lắm rồi.
Tôi nhanh nhẹn vòng ra phía sau rồi ngồi yên trên chiếc xe đạp leo núi màu đỏ của cậu. Khi tôi đã ngồi yên phía sau, Đăng chầm chậm nhấn pê-đan chở tôi trên những con đường ngùn ngụt xe để về kí túc xá. Tôi ngoái đầu lại phía sau, ngắm vô vàn những thứ khác đang chuyển động quanh mình. Bất chợt, những dòng suy nghĩ cứ miên man trong lòng nối tiếp nhau ùa về. Tự nhiên tôi thấy lòng nhẹ nhàng đến lạ, cảm thấy yêu Sài Gòn hơn mọi ngày. Bởi tôi nhận ra, Sài Gòn vào đêm lung linh hơn trong những bức tranh mà tôi từng thấy. Từ xa, cổng trường bằng bảng điện tử Đại học Tôn Đức Thắng hiện ra rất rõ trong đêm tối. Tôi đưa tay về phía trước chỉ hướng cho Đăng rẽ vào đường đến cổng kí túc xá. Đến nơi, tôi bước xuống và không quên một câu cảm ơn.
- Này! Chi...
- Sao hả anh?
- Em còn nhớ hôm nay là ngày gì không?
Tôi nhẹ nở nụ cười buâng quơ rồi nói.
- Làm sao em quên được chứ.
2. Những năm tháng vẫn còn đâu đó ở trong tim.
Câu chuyện mà Đăng gợi nhắc chính là những năm tháng cấp II điên cuồng và lúc ấy tôi nghịch như chưa bao giờ biết mệt. Lúc ấy, Đăng là một anh chàng sao đỏ.
- Em cho tôi biết tên và lớp.
- Quỳnh Chi, 8B7.
Lúc tôi bị anh chàng sao đỏ ấy bắt lại, không biết lũ bạn đi từ xa nhìn thế nào lại rú gầm lên. Cũng chẳng phải, chàng trai ấy đang là hình tượng mà các nàng trường tôi đang theo đuổi. Không ít các nàng nhiều lần đi ngang qua chàng mà không dám nhìn rõ vào mặt. Mỗi lần nhìn chàng chơi bóng rổ, nếu như không có tường rào thì anh ta cũng chẳng còn toàn thây mà về nhà. Bởi lũ con gái chúng nó lúc ấy không khác gì một bầy chó dại mà bổ nhàu đến tấn công. Nhiều khi tôi không hiểu anh ta có sức hấp dẫn gì mà kéo các nàng đến cong queo như thế. Không ít các nàng cố ý sai nội qui về đồng phục để được " trò chuyện" với chàng mỗi buổi sáng. Còn tôi không cố ý kiểu đó mà cố tình hẳn hoi, diện ngay quần tây áo sơ mi gắn đầy nơ, nhuộm tóc đỏ và mang dép lê đến trường. Tôi cáu gắt quát chúng bạn cười rũ rượi hệt như một bầy khỉ rồi bảo anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt trìu mến đúng nghĩa. Trìu mến đúng nghĩa hay viên đạn đúng chất? Tôi rống gầm lên cãi. Cả đám cãi nhau từ cổng trường, leo lên lầu, đi qua dãy văn phòng...cuộc cãi vả cũng chưa dừng lại. Và để kiểm chứng điều đó, lũ bạn và tôi cá với nhau xem ánh mắt đó có phải là trìu mến thật sự hay không. Ngay ngày hôm sau, tôi vẫn đến trường với mớ áo quần và tóc tai rất dị.
"Stop!"
Vâng, chàng trai đã rơi vào trò cá cược.
"Nguyễn Quỳnh Chi!"
"Chuyện gì?"
"Sai trang phục".
Tôi cố biện minh cho chính mình bằng những lí lẽ chỉ có tôi mới nghĩa ra. Nào là áo dài bị dính bẩn, quần bị rách, nhà thì xa, bla...bla....