Pair of Vintage Old School Fru

Gần chiều

Posted at 27/09/2015

265 Views

.. cũng tự ti thế! Nỗi tự ti điển hình của đàn ông châu Á!"- Thúy nhìn lại bức thư điện tử mà không đọc được chữ nào. Mẹ hồi xưa cứ khóc mãi rằng lỡ có chuyện gì thì thằng nào dám lấy mày nữa, chỉ lấy Tây được thôi. Lúc đó Thúy không hiểu mẹ đang nói gì, cũng không tưởng đến chuyện rộng với hẹp đó chứ nói gì đến những ẩn ý với ám chỉ xa xôi. Thế mà giờ mẹ vui lắm, đi đâu cũng khoe con gái may mắn, hai vợ chồng sắp đón thằng cu con kháu khỉnh, con lai kháu khỉnh bầu bĩnh phải biết. Bỗng dưng, Thúy nhớ đến một câu của Socrates "An honest man is always a child." Thúy liền thấy nhẹ lòng hơn; phúc đức tại mẫu, Thúy phải tránh những ý nghĩ không thiện. "Chắc phải bảo anh hãy về nhà. Anh xa nhà đã lâu quá, gần hai chục năm chứ ít gì".
Cuối cùng, Thúy thấy chẳng trả lời thì hơn. Không nên thêm nợ. Hơn nữa, bác sỹ chỉ cho phép Thúy dùng máy tính không quá mười lăm phút mỗi ngày. Thúy bấm nút báo thư rác.Thúy thoát ra ngoài hộp thư, tắt máy hoàn toàn.
"Vợ là The Fat Girl của chồng! Vợ là The Fat Girl của chồng! Vợ là The Fat Girl của chồng!..."
Thúy bất chợt muốn khóc, úp mặt vào ngực chồng mà khóc. Nhưng cuối cùng, Thúy chỉ hôn ngực Andre dịu dàng hết mức, nồng nàn hết mức. Rồi Thúy hôn lên cổ, lên môi Andre, cũng dịu dàng và nồng nàn như thế.
Thúy nhìn sâu vào mắt Andre, nhìn mãi. Cô quên hết những thứ khác, tất tần tật.
Cũng chiều đó, một người đi chậm dọc đường Michigan. Gió thốc từ hồ lồng lộng. Bên cô không ai cả, không da trắng hay da vàng. Từ lâu lắm cô đã không có ai. Không có ai bên cô dài hơn một tháng.
Không có ai cả. Không có ai hết.
Cô dừng lại bên một chiếc ghế đá. Ghế lạnh buốt. Cô ngồi không khép chân - kiểu ngồi chưa người quen nào cô từng tưởng tượng nổi.
"Lạnh quá!"
Cô nhặt một viên sỏi và ném xuống mặt hồ rộng như biển. Viên sỏi mất tăm mất dạng gần như tức khắc, mà cũng có ai ngoài cô thấy đâu. Sóng ì oạp. Cô thù ghét sỏi. Cô lại ao ước mình bé nhỏ như sỏi trong vòng tay ai. Giá như ai đó gạt phăng những viên sỏi của cô.
"Lạnh quá!" - Cô tự đặt tay lên vai mình. "Vươn tay chới với. Người đàn bà đợi. Cây khô bứt tiếng gọi. Lá hừng hực đỏ. Trước nhà em mà, cây nữ tu..." Cô ngửa mặt nhìn trời.
Khuất trong mây, một chiếc Boeing 767 đang bay.
Trời nhòe...
 







....