XtGem Forum catalog

Em chết rồi!

Posted at 27/09/2015

217 Views


() Và mất một ai đó cũng không đáng sợ. Chỉ có những trạng thái cảm xúc khi không còn người đó ở bên nữa mới là đáng sợ.
1.
Cuối cùng thì cũng đến nơi - ngôi nhà cô thấy trong ảnh vài tháng trước trên facebook của anh. Hàng rào sắt sơn đen. Tường gạch đỏ. Khoảng sân bé xíu vẫn ngập tuyết. Việc còn lại là chờ đợi.
Cô ngước lên, khẽ cảm ơn người phụ nữ tóc vàng cao lớn. Bà mỉm cười lắc đầu ra hiệu không có gì và rảo bước đi. Thoáng chốc, bóng bà đã mờ khuất.
Thành phố lạ lẫm của anh sang giữa tháng ba rồi mà vẫn ngủ say sưa trong tuyết lạnh. Lúc nhìn thấy cái màu trắng xóa giăng phủ khắp nơi ấy, cô phát hoảng lên được ngay khi vừa đặt chân xuống sân bay. Đáng lẽ cô nên tham dự nốt buổi lễ để được ở bên cạnh gia đình và người thân thêm chút nữa. Nhưng một dòng lý trí khác, mạnh mẽ hơn, gào thét trong cô. Cô-phải-đi-tìm-gặp-anh. Cô-có-thể-đi-tìm-gặp-anh.

 
Và thế là, trong vài tích tắc ngắn ngủi, cô đã quyết định bước đi. Mất hơn nửa ngày để tìm ra ngôi nhà này. Mất hơn nửa giờ cho nỗi xúc động khi cô đứng giang tay bắt những hạt tuyết xốp nhẹ mong manh đợi anh. Mất hơn nửa giây để cô nhận ra cái bóng dáng cao gầy quen thuộc đang đi về phía cô.
Anh khựng lại bất động, trân trân nhìn cô. Anh có thể nhìn thấy cô? Nhất thời ngạc nhiên cô không cất lên lời. Cả hai chỉ đứng đó. Im lặng. Cách vài bước chân. Giữa màn tuyết lung linh mơn man phủ trắng vai áo. Hệt một cảnh quay vừa cao trào vừa lãng mạn trên màn ảnh.
Cô không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Cô chỉ biết cô cứ mải miết để mình rơi trong đôi mắt dịu dàng ấy - đôi mắt sau bao nhiêu những ngày những tháng cô mới lại được chạm vào. Tại sao chỉ mình anh nhìn thấy cô? Phải chăng đây là một đặc ân của thượng đế?
- Em chết rồi!
Cô lên tiếng, phá tan sự im lặng bướng bỉnh. Và cô thấy như cô đang tự thú hơn là thông báo một điềm gở cho anh.
***
Phải, đúng là cô đã chết. Cô gặp tai nạn giao thông bất ngờ năm ngày trước. Trong cô, ký ức chỉ còn sót lại vài hình ảnh rời rạc. Chiếc xe mô tô phân khối lớn lao thẳng vào cô. Người cô bắn lên không trung rồinhanh chóng rơi xuống cạnh lề đường. Cô thấy đau buốt ở đầu và lưng. Sau đó, một vùng tối sâu thẳm vây lấy ý thức cô, lạnh cóng. Cô lịm dần đi, cảm giác như đang chìm xuống đáy đại dương u tối.
Thức giấc, cô thấy cơ thể mình nằm bất động trên băng ca, những vệt máu loang đỏ vẫn còn ướt đẫm. May mắn thay, khuôn mặt cô bình thản không tì vết. Cô trở thành linh hồn này. Vô hình. Nhẹ bẫng. Tất cả chấm hết.
Cô đi dự đám tang của chính mình. Tất nhiên là rất nhiều nước mắt. Bố mẹ cô như già thêm hàng chục tuổi. Mẹ cô ngất lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần. Bạn trai cô dìu lấy mẹ, quai hàm bạnh ra. Anh không khóc nhưng cô biết anh đang cố gắng gồng mình chịu đựng. Để lúc còn lại một mình anh mới bộc lộ cảm xúc thật của anh. Bạn bè cô ai nấy mắt đều hoặc đỏ hoe hoặc ầng ậc những nước.
Không hiểu sao cô thấy nhức nhối vô cùng. Cô chỉ muốn biến khỏi bầu không khí đau thương này ngay lập tức. Cô không muốn thấy ai khóc thương cô thêm nữa. Và bỗng nhiên cô nhận ra cô cần phải làm gì. Cô cần thực hiện nốt nguyện vọng cuối cùng của cô. Cô cần gặp lại nỗi ám ảnh của đời mình. Lần cuối.
Cô sẽ sang Mỹ tìm anh.

Anh đi du học khi mọi chuyện đang ở vào thời điểm tuyệt vời nhất, ít ra là đối với cô. Và thật sự cho đến bây giờ cô vẫn không cam tâm.
Từ nhỏ cô vốn luôn có được những thứ trọn vẹn, nên lần đầu tiên thứ cô sở hữu không trọn vẹn, cô mãi cứ day dứt. Ngay cả khi đã chia tay rồi có bạn trai mới cô vẫn không thôi day dứt. Tại cô hiếu thắng và ương ngạnh? Hay tại người không có được luôn là người tốt nhất? Vậy thì hôm nay, cô sẽ vứt bỏ tất cả những gì ràng buộc bắt cô ngày trước không thể đi tìm anh để đến với anh. Phải gặp lại anh và nhìn rõ ràng hình thù của bao nhiêu vấn vương day dứt ấy.
Cô ngẩng cao đầu quả quyết bước đi. Cô rời khỏi buổi lễ, leo lên một chiếc taxi đậu ngoài nghĩa trang. Chẳng ai nhìn thấy cô. Cô có thể vào bất cứ nơi nào cô muốn. Hóa ra cái sự chết của cô cũng chẳng đến nỗi. May mắn cho cô chiếc taxi này đi thẳng ra sân bay. Hành khách là một cô gái trẻ xinh đẹp. Cô ta mặc đồ đen, cơ thể và khuôn mặt như làm bằng tượng sáp không chút sinh khí. Đôi lần cô đã thử nhìn kỹ cô ta xem cô ta có phải những người chỉ khi chết đi rồi cô mới trông thấy hay không. Họ cũng gần giống cô ta. Khuôn mặt vô cảm đứng chơ vơ giữa đường. Nơi nào, họ muốn đi?
Nhưng chắc chắn cô ta không nằm trong số họ. Vì cô đã kịp nhận ra giọt nước mắt to tròn lặng lẽ bò ra khỏi hốc mắt cô ta. Linh hồn thì không có nước mắt. Chắc cô ta cũng mất ai đó cô ta yêu thương. Còn cô, cô mất tất cả những người cô yêu thương chỉ trong tích tắc.
Sân bay ồn ào. Cô đi như trôi giữa dòng chảy ồn ào ấy. Chẳng ai nhìn thấy cô nên cứ chực đâm sầm vào cô. Cô nhẫn nại né tránh...