Cái mụn
Posted at 27/09/2015
318 Views
Nếu không phải mỗi lần nghe Diệu thông báo vừa chia tay người yêu, mẹ lại quay đi thở dài, còn thằng Tú lại bóng gió chị ác khẩu thêm, chả hay gì đâu, thì Diệu đã cho là Diệu toàn tưởng tượng.
Cuộc đời thật lạ lùng, luôn có một phần nào đó chẳng thể hé lộ cho ai vì chẳng tin có ai đủ sức hiểu mình hoàn toàn, dù có muốn và có cố đi nữa. Cái chẳng tin ấy đã không dập tắt cái mong muốn được thấu hiểu thì chớ lại còn làm nó ngày càng lớn thêm, ngày càng sục sôi thêm. Cứ như hai màu đen trắng đặt cạnh nhau vậy, đen mà thẫm màu thêm, lập tức trắng sẽ chói sáng lên. Cái này tồn tại bởi vì cái kia tồn tại, cùng động cũng tĩnh. Chắc sau một thời gian chúng phải đến với nhau chứ nhỉ, theo nghĩa bình thường tử tế ấy, nghĩa là nắm được tay nhau dung dăng dung dẻ ấy, chứ không phải kiểu tinh thần hay lý thuyết cao siêu "tự thẩm du" nào. Tinh thần mãi mệt lắm, không chịu nổi. Nhưng bao giờ thì đến thời khắc ấy? Một kiếp người hay vô vạn kiếp người? Mà một kiếp người có mấy năm là đẹp đẽ là thanh xuân chứ? Mà hơn nữa chẳng lẽ không có cách khác, không có lựa chọn nào khác ư?
"Chuyện này có khi Dương cũng không hiểu... bởi mình có nói đâu, mà nói cách nào cho xuôi được?"
Diệu nhìn đăm đăm chiếc cốc men xanh trên tay. Cốc nặng nhưng giữ nhiệt rất tốt. Chiếc cốc Dương chỉ dùng để uống Milo. "Chiếc cốc mười mấy tuổi rồi" Diệu thoáng chớp mắt. Người con gái hiện trên nền xanh sẫm của cốc liền chớp theo. Người con gái ấy có vẻ đẹp hiện đại với gò má hơi cao và cằm thon gọn. Mái tóc dài chấm eo của Diệu vừa được cắt cao hơn vai độ hai phân. Khuôn mặt Diệu vì thế càng thêm sắc nét, cột cao tóc lên là có ngay hình ảnh một supermodel thách thức kiêu sa. Ngoài đời, Diệu cũng có dáng, thứ trời ưu ái cho riêng một số ít người và thứ này gần như không thể học mà có. Mặt xinh thì nhiều và giờ cũng dễ lắm, cần thì đi gọt xương mặt, cắt mí mắt và nâng mũi là lung linh ngay.
"Thành có thể là người thứ năm"
Diệu nhếch miệng tạo một nụ cười lạnh lùng xa cách. Nhưng đôi mắt – Diệu tự biết – còn lạnh hơn nụ cười cả ngàn lần. "Thế mới chết người chứ!"
Đầu óc Diệu đột nhiên choán đầy một nỗi buồn tựa như Diệu đang ngồi trơ trọi trước cửa nhà vào một chiều mưa, cơ thể bải hoải nhìn ánh sáng cứ ảm đạm dần đi, biến mất hết đi. Sức sống trong Diệu cũng rút dần, lịm dần theo thứ ánh sáng đang tàn lụi ấy. Chẳng có ai bên cạnh cả, chỉ ngồi lặng đơn độc thế thôi. Diệu chợt cười độc địa, nguyền rủa những đứa dở hơi ưa lãng mạn vớ vẩn, chắc chưa đứa nào hiểu thực sự cái u ám nặng nề mà thoạt trông thì tưởng đẹp lắm ấy. Diệu bất giác thở dài, nụ cười héo quắt trên đôi môi căng hồng. Diệu cũng thôi tự ngắm mình, lẩm nhẩm tự động viên bản thân "Thành cũng ổn. Kiến trúc sư, khá đẹp trai, có khiếu thẩm mỹ, chụp ảnh được, thẩm âm cũng tạm. Điểm trung bình cỡ 8,5. Mỗi tội Thành hơi trẻ con, hình như ít hơn mình một hay hai tháng. Nhưng mà có sao! Trẻ con cũng okay!"
Diệu đặt chiếc cốc men xanh lên giá sách. Gương mặt cô gái trên lớp men của cốc đầy nếp nhăn – những nếp nhăn chỉ Diệu mới thấy.
"Đã sáu giờ, phải đi tắm thôi" – Diệu cười. Lần này trông rất tươi.
II.
Thành đang dạo thử Ru ta ngậm ngùi. Khuôn mặt Thành vốn đàn ông giờ có thêm vẻ lãng tử bởi thứ ánh sáng vàng mờ của quán cà phê.
Quyến rũ thì vô chừng nhưng nếu đo đếm bằng những ánh mắt ngưỡng mộ và yêu mến của nữ giới thì Thành phải ở nhóm đầu. Diệu chắc chắn đến mức không buồn ngó quanh kiểm tra. Diệu đang ngắm cốc sấu muối của mình. Chiếc thìa dài ấn nhẹ một trong hai quả sấu bên trong cốc. Mái tóc của Diệu che gần nửa khuôn mặt đang cúi xuống. Thế là thành một tư thế thích hợp khi người yêu biểu diễn. Nhân tiện, Diệu thấy luôn, qua hình phản chiếu trên cốc, cái liếc mắt ghen tị của con bé Hạnh học Ngoại Giao. Con bé theo đuổi Thành từ lâu. Diệu phớt lờ con bé hoàn toàn bởi thấy nó thảm quá, ai đời lại lồi mắt ngắm trai vô duyên thế kia chứ.
"Chú ý những thứ vụn vặt cũng hay, vừa được cười lại vừa được quên" – Nhưng Diệu không cười lúc này vì rõ ràng là không nên.
Tiểu thuyết Diệu định viết vẫn dở dang. Cảm xúc tự dưng chạy đi đâu mất. Diệu cố lắm mới hình dung được cảnh cô nàng lắm mụn vớ phải anh chồng tốt mã, có nghề sửa xe nhưng nghèo kiết vì ham mê cờ bạc lô đề. Anh thợ sửa xe lấy cô nàng lắm mụn dĩ nhiên vì tiền. Tiền dành dụm hơn mười năm của cô nàng ngay sau ngày cưới đã bị đám chủ nợ chộp ngay. Hai cô bạn cũ trông thấy chồng của bạn thì đờ đẫn cả người. Đờ đẫn xong, cả hai đeo dính hai bên cô nàng lắm mụn để xót xa rằng sao mày ngu thế, mày dại thế, mày bị nó cho ăn quả lừa, năm bữa nửa tháng nó đá mày ra bờ, rằng mày nhục nhã có ngày, thôi bỏ nó đi. Cô nàng lắm mụn im lặng. Mấy ngày sau lên thu dọn đồ đạc lần cuối, cô nàng kinh ngạc thấy hai cô bạn mình thu lu trong phòng, mỗi người có nguyên một cái mụn bọc to bằng hạt đỗ tương, mọc ngay mép trên miệng, người bị bên trái kẻ bị bên phải.
Chị Lan mê Mac Levy đọc đoạn ấy cười rú lên kêu stress và xấu bụng thế thì mọc mụn là đáng đời. Nhưng chị Lan trách em tả cũng ác quá; hơn nữa có phải mụn bọc lúc nào cũng để lại vết đâu, nặn sớm mới bị, không thì cũng không việc gì, trừ phi da dữ. Chị Lan còn truy là mày có thằng Thành đẹp ngời ngời sao lại viết rợn thế hả em, có chuyện gì không hả em. Diệu chẳng biết nói sao đành cười trừ mấy giây rồi mới vẽ ra cái lý do là muốn sống thử cuộc đời khác, hoàn cảnh khác. Viết truyện đâu có dựa vào kinh nghiệm bản thân được ạ, cụt vốn ngay chị ạ, em bịa là chủ yếu ạ...
Môi nào hãy còn thơm, cho ta phơi cuộc tình. Tóc nào hãy còn xanh, cho ta chút hồn nhiên. Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình. Xin người hãy gọi tên...
"Thành đã vào bài."
Diệu nhắm mắt khi giọng người yêu nghiến vào câu "Trên giọt máu cuồng điên, con chim đứng lặng câm."
Diệu đã nghe trước và yêu cầu Thành nhấn vào hai tiếng "cuồng điên". Diệu có cảm giác vừa uống một ly rượu màu máu cay xé, khó chịu nhưng đã đời.
Diệu và Thành thành một cặp được một năm bảy tháng mười một ngày. Diệu biết rõ thế vì Diệu gật đầu nhận lời yêu đúng Thành – như bốn lần trước - vào cái ngày chẳng thể nào quên, ngày Dương ra đi. Còn tính từ lần đầu gặp nhau, ngày Thành đánh tiếng nhờ cô làm mẫu ảnh gì đó, thì Diệu chịu, chắc hai hay ba năm, bốn năm cũng không chừng. Chẳng quan trọng, đến ngày kỉ niệm gặp nhau ấy, Thành sẽ nhắc Diệu bằng hoa hồng và hộp quà được gói thắt nơ cẩn thận.
"Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi. Xin ngủ dưới vòm cây..."
Chất giọng trầm của Thành đi đến phần cuối Ru ta ngậm ngùi. Diệu biết mình cần ngẩng lên và nhìn sâu vào đôi mắt to và nghị lực của người yêu.
Diệu thực hiện việc này tuyệt đối tự tin. Giả dụ một người bạn của Thành có quan sát sẽ thấy liền mắt Diệu dành cho Thành long lanh chứa chan tình cảm ra sao. Ấy là chưa kể đến ánh đèn mờ ảo đồng lõa với Diệu đấy nhé.
Diệu chưa thấy cần phải nghĩ xem liệu Thành có phát hiện ra dưới lớp vỏ long lanh đầy tình cảm kia thực ra chỉ là sự cảm ơn không hơn, như một khán thính giả bình thường thôi, như mọi người thôi – à, phải trừ ra con bé Hạnh ngây ngốc đằng kia.
Diệu cúi nhìn cốc sấu muối lần nữa. Diệu thấy đau đớn vì lại bắt gặp trong đôi mắt của Thành tình yêu dành cho Diệu. Tuy nhiên, Diệu cũng lờ mờ nhận ra thêm nét tuyệt vọng nơi đôi mắt nghị lực của Thành. Đây là lần thứ ba. Lần đầu tiên cách đây chừng sáu tháng. Đó cũng là lần đầu tiên Thành thấy làn da tuyệt đẹp của Diệu, thấy toàn bộ. Diệu lần đó buộc phải sử dụng quyền lực của mình. Diệu giờ đã thành thạo lắm, đã không mấy khó khăn trong việc làm mờ đi những nghi ngờ hay tuyệt vọng nơi Thành. Có điều Diệu tin mình làm vậy còn vì thực tâm muốn bù đắp cho Thành, cũng như bốn người trước đó. Diệu cho thế là sòng phẳng, chẳng nợ nần gì ai. Vả lại, Diệu là con gái thì lúc nào chẳng thiệt hơn. Diệu đố ai dám kêu ca Diệu đấy...