Cái mụn
Posted at 27/09/2015
319 Views
. Em không biết...
Diệu chới với khi Thành ừ một tiếng rồi nhìn ra hàng phượng quanh hồ. Hàng phượng se sắt trong đợt gió mùa mỗi lúc một mạnh.
Thành ngồi đó, xa xôi như hàng cây thiếu lá kia.
Diệu cảm tưởng như nghe được tiếng vụn vỡ nơi ngực trái Thành. Diệu không lường nổi sao lại đau đớn thế này. Hiện tại, trong Diệu chỉ có cái xót xa, dành cho Thành. Cái xót xa đau buốt át hết những sợ hãi, những vực sâu trong Diệu.
Thành đã quay lại, mắt sáng lạ.
- Em đừng nghĩ ngợi quá. Tình cảm không ép nhau được. Chuyện gì đến thì sẽ đến thôi.
- Em cảm ơn anh!
Diệu lí nhí. Hình ảnh cái mụn bọc bị cậy sớm, mở ra một hố tối bất chợt nháng lên trong tâm trí Diệu. Diệu cau mày. Tại sao lại thế? Đầu óc rối bời, nhưng Diệu biết phải tập trung vào cuộc nói chuyện với Thành, vào mọi phản ứng của Thành, dù là nhỏ nhất cũng phải nắm được.
Diệu lại nhìn Thành, chăm chú. Diệu thấy trước mặt mình chỉ có Thành, không gì khác. Chẳng rõ tự bao giờ.
Giọng Thành rất trầm:
- Anh cảm ơn em.
Diệu vẫn đăm đăm nhìn người con trai trước mặt mình.
- Nếu em không tôn trọng anh ... và không có chút tình cảm nào, em đã không nói thế với anh.
Diệu chợt nhận ra giọng Thành khang khác. Mặt trời phía sau Thành đột ngột tàn úa.
- Diệu ạ, có khi anh cũng cần nghĩ một chút. Em cũng cần tĩnh tâm để quyết định.
Lần đầu tiên trong chiều, Diệu thấy mình phải lặng im.
Một lúc sau, Diệu mới hỏi:
- Thế còn bà ạ? Làm thế nào bây giờ hả anh?
Diệu thấy ánh mắt Thành chợt ấm.
- Cảm ơn em. Nhưng... nói thế nào nhỉ?
Câu cảm ơn của Thành làm đầu óc Diệu căng lên. Cô tìm kiếm đôi mắt Thành. Thành lúc đó cũng nhìn vào mắt Diệu.
Mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng.
Diệu bỗng lên tiếng, giọng sâu và chậm như giọng của người khác:
- Anh nhất định không bên em thời gian tới à?
Nói xong, Diệu chợt thấy nhẹ nhõm. Diệu điều chỉnh nhịp thở của mình, từ tốn hít những hơi dài. Cảm giác bên miệng vực mới nhen nhóm quay lại đã lui dần như triều xuống. Màu đen có vẻ cũng không quá đang sợ. Diệu nghĩ mình có thể đối mặt với nó, quan sát thật kĩ nó, cái miệng vực sâu thẳm và tối thẫm kia, một cách bình thản.
Thành đột nhiên lên tiếng, giọng ấm khôn cùng:
- Em đọc Say ngủ của Banana Yoshimoto bao giờ chưa?
Diệu bật khóc. Diệu không thể kìm được nước mắt đang thi nhau tràn ra, lăn dài trên má Diệu. Nước mắt nóng hôi hổi. Vai Diệu rung lên.
Thành không ngờ cũng đã mọc một cái mụn rất kín.
....