Anh chưa bao giờ… không yêu em
Posted at 27/09/2015
186 Views
Anh không yêu em... nhưng em lại rất yêu anh. Đó là một cái tội và cũng là sai lầm của tôi. Tất cả cũng chỉ vì tình yêu tôi dành cho anh quá lớn.
***
Còn tận bốn mươi phút nữa, tận một tiết học để tôi có thể làm nốt những bài tập còn lại trong tờ đề môn Toán. Nhưng thực sự là đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, nó không còn đủ minh mẫn để mà nghĩ tiếp xem nên làm gì với bốn mươi phút quý giá còn lại của kì thi. Cả phòng bắt đầu nhốn nháo hỏi bài nhau, kiểm tra kết quả. Tôi biết mình có thể làm được điều đó, nhưng lại chỉ ngồi yên nhìn đồng hồ chạy, mặc kim đồng hồ cứ nhích từng giây, từng phút một. Để làm gì à? Cũng chẳng biết nữa, tôi chỉ đang muốn giết thời gian một cách nhanh nhất thôi. Tôi không chắc bài làm của tôi đạt được điểm trung bình hay không nữa, nhưng vẫn cố hy vọng giám thị chấm thi do nóng bức quá mà cho bừa điểm thành 5 đi! Mỗi người ai chẳng có quyền được mơ ước. Và đương nhiên là tôi cũng vậy, nhưng ước mơ của tôi nó quá nhỏ bé và tầm thường so với những người ở đây- ở trong cái phòng thi này.
Ừ, tôi không được giỏi, không được thông minh cho lắm, tôi biết rõ điều đó. Thế nên tôi cũng chẳng có hứng thú gì lắm vào mấy cuộc thi vô vị đến phát ngán này. Nó làm tôi mệt mỏi. Hơn nữa trước khi thi tôi còn bị một cú shock làm cho kiệt quệ cả tinh thần nên bây giờ cũng chẳng còn tí cảm xúc nào để đi hỏi đáp án nữa. Ngán ngẩm. Hầu như ai cũng xin thêm giấy, đứa nào cũng đâm đầu vào cái tờ giấy vô tri đó." Cầu cho chúng mày học nhiều rồi thần kinh hết cả lũ đi"- Tôi lẩm bẩm. Tên giám thị coi thi lượn như cá cảnh. Hắn đứng bên cạnh bàn tôi và nhìn vào bài thi chưa được nổi hai mặt giấy. Tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn- tất nhiên bằng một đôi mắt không thể nào vô tội hơn. Lão nhếch mép cười rồi lại tiếp tục...lượn. Bực mình, tôi chỉ muốn đấm thẳng vào cái mặt giả tạo điêu ngoa của hắn. Đàn ông gì ẻo lả như thái giám. Không hiểu bà nào bị đục thủy tinh thể mà lại đi lấy hắn. Không hiểu hồi trẻ hắn như thế nào nhỉ? Tôi cố tưởng tượng rồi cười một mình. Có đẹp đẽ ra sao chắc cũng chẳng làm tôi ham muốn được.
Bởi vì... trái tim tôi, nó đã chết từ ngày hôm qua rồi.......
Chúng tôi đã quen nhau được ba năm. Tình yêu của tôi dành cho anh rất lớn, nhưng tôi không bao giờ nói rằng mình yêu anh rất nhiều. Tôi sợ mình sẽ bị tổn thương, sẽ làm anh ấy tỏ ra thương hại tôi- đó là cái điều mà tôi căm thù nhất.
Tính từ lúc gặp mặt và có thể coi là trưởng thành, anh ấy không bao giờ nói yêu tôi, anh nói ở tuổi này chưa muốn yêu. Tình cảm là một mớ bòng bong dính vào sẽ rất đau đầu, thế nên như anh vẫn nói "Anh không yêu em"....
Nhưng trước kia, khi còn chưa gặp mặt, chỉ quen nhau trên yahoo, có một lần anh nói yêu tôi, yêu thật lòng, đó là cái chuyện của hai năm trước, rất lâu rồi. Tôi không bao giờ quên được cái lần đó, tôi đã khóc rất nhiều, anh ấy cũng vậy, tôi tin những gì lúc đó anh gõ trên bàn phím hoàn toàn chân thật, tình yêu của những cậu bé còn ngây thơ ngồi trên ghế nhà trường.
Có thể là do thời gian, cũng có thể là do đã lớn, biết nghĩ sâu xa hơn, biết có yêu nhau mãi cũng chẳng đi đến đâu nên anh ấy mới nghĩ thế. Anh không yêu em, thế nên cũng chẳng có lý do gì khiến em phải yêu anh cả, tôi luôn nghĩ vậy mỗi khi đề cập đến chuyện tình cảm. Có ai biết rằng khi nói ra những từ đó, tim tôi như vỡ vụn, đau nhói nơi lồng ngực, như một người bị đâm một nhát vào tim mà vẫn tỏ ra hạnh phúc vì đã được hy sinh một cách oanh liệt.
Mối quan hệ của chúng tôi rất phức tạp, nhìn vào sẽ giống như các đôi tình nhân, nhưng anh ấy vẫn nói thế "Anh không yêu em" điều đó càng làm tôi buồn hơn, cảm thấy trơ trọi và cô đơn vô cùng. Nhưg tôi vẫn chấp nhận cái điều không thể chấp nhận đó được. Cũng chỉ vì tôi quá yêu anh (hay tại anh là mối tình đầu của tôi?) "Thế quan hệ của chúng mình là như thế nào?" "Anh cũng chẳng biết nữa " "Giống bồ bịch ý hả? Em là người tình của anh, anh cũng là người tình của em- một cách chính thức" "hay đấy, có thể em nói đúng, rất chính xác" . Thế là tôi buồn bã thừa nhận vị trí của mình trong trái tim anh ấy. Tôi là người tình- một cách chính thức. Nên cười hay nên khóc?????
Gọi là bồ bịch, người tính nhưng số lần tôi và anh gặp nhau cực kì ít, có thể coi là hiếm hoi. Lịch của hai đứa luôn lệch nhau vậy nên mỗi khi chọn lựa thời gian cũng là một việc khá đau đầu. Chúng tôi thì ở mỗi người một đầu thành phố, xe cộ thì không có vậy nên chỉ có cách sử dụng phương tiện công cộng là xe bus mà thôi. Nghĩ cũng buồn cười, bạn có thể tưởng tượng được cảnh hai người hẹn hò nhau bằng xe bus không? Chẳng lãng mạn tẹo nào nhỉ? Nhưng tôi lại thích mỗi lần đứng trên cái xe màu vàng đó với anh, những ngón tay thon dài của anh luôn giữ chặt lấy tôi nói "Đừng đi giày cao gót nữa", "kệ em", "chẳng đẹp gì cả", "Ai bảo anh thế?", "anh thích những gì tự nhiên hơn, xem kìa, em đứng còn không vững nữa". Những lúc như thế, thực sự tôi rất hạnh phúc, bởi tôi biết anh quan tâm tới tôi. Với một trái tim đang yêu thì những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt và đơn giản đó lại đủ để làm cho nó đập lạc nhịp.
Tôi xuất thân trong một gia đình nói lịch sự là bình thường nhưng so với gia đình anh ấy thì nên sử dụng cụm từ "Tầm thường" có lẽ cũng chẳng sai. Nhà tôi buôn bán nhỏ, không như nhà anh ấy, buôn to bán lớn. Bố tôi trước kia chỉ là một công nhân quèn giờ đã nghỉ hưu, không giống như bố anh ấy là giám đốc một công ty không nhỏ, chị tôi cũng chỉ là một nhân viên bán hàng trong siêu thị, không giống như anh trai của anh ấy, là trưởng phòng của một văn phòng luật nằm giữa trung tâm thành phố. Vì thế mỗi khi nói đến chuyện này tôi lại tỏ ra khá tự ti, hơn nữa còn lảng tránh. Tôi xác định rõ ràng, mình không lấy anh ấy. Bởi hoàn cảnh chúng tôi hoàn toàn khác nhau, có ranh giới một cách rõ rệt. Chỉ tôi và anh có một điểm chung là những sinh viên đi học chưa làm ra tiền mà thôi. Thử hỏi nếu anh ấy ra trường, có công ăn việc làm ngon lành, liệu có còn nghĩ đến tôi không? Có khi gặp lại tôi còn phải nheo mày nhớ lại tên không biết chừng?
Nhưng tôi vẫn luôn hi vọng anh ấy và tôi sẽ cưới nhau, sẽ là một gia đình hạnh phúc. Mỗi buổi sáng tôi sẽ dậy sớm làm đồ ăn cho anh, sau đó hai đứa chở nhau đi làm, đến tối chúng tôi sẽ cùng nhau vào bếp, sau khi ăn xong sẽ tay trong tay đi dạo trên những con phố tràn ngập ánh đèn neon...hạnh phúc với một đứa con gái mười chín tuổi như tôi đơn giản như thế thôi.
Nhưng bây giờ tôi không bao giờ dám mơ tới điều đó rồi, bởi chỉ cách đây mười ba tiếng thôi, anh ấy nói chúng mình đừng liên lạc với nhau nữa, hãy cho nhau lối đi riêng. Sau khi nhận được tin nhắn đó, người tôi cứng đơ như một pho tượng, chỉ một tin nhắn mà đủ làm tôi mất ngủ cả một đêm. Điều gì đến cũng sẽ đến, đơn giản chỉ là sớm hay muộn thôi, nhưng cái này... nó làm tôi bất ngờ vì đột ngột quá. Chỉ vừa tuần trước anh ấy còn rủ tôi đi ăn liên hoan cùng... vậy mà chỉ bảy ngày sau anh ấy nói muốn chia tay... không một lý do... không một lời níu kéo.....